Chương 35

Chương 35.

Nhớ lại lúc đó, khi nhận được cuộc gọi từ Lâm Hề Trì, Hứa Phóng đang định chơi game với đám bạn cùng phòng. Hứa Phóng cài nhạc chuông cuộc gọi đến của Lâm Hề Trì không giống những người khác, mặc dù đều là âm thanh hệ thống nhưng chỉ cần nhạc vừa vang lên, ngay cả khi không muốn tiếp điện thoại cũng sẽ lập tức khơi dậy hứng thú nghe máy.

Vì hôm qua đã nói chuyện với nhau, nên Hứa Phóng biết rất rõ hôm nay Lâm Hề Trì sẽ đi làm thêm, bởi vậy lúc nhận được cuộc gọi của Lâm Hề Trì, Hứa Phóng có chút nghi ngờ, không biết cô gọi có việc gì.

Rủ anh đi chơi hay gì đó tương tự, tất nhiên đều rất tốt.

Nếu cô đề cập đến chuyện này sớm hơn, anh đã không phải ở kí túc xá chơi cái trò quỷ này.

Nghĩ đến đây, Hứa Phóng liền buông tay đang cầm chuột ra, nhướng mày, nói "chờ" với đám bạn cùng phòng, sau đó bắt máy.

Giọng Lâm Hề Trì truyền đến từ đầu bên kia, mềm mại nịnh nọt: "Rắm Rắm, cậu có rảnh không?"

Nghe được câu mở đầu này, tâm trạng anh bỗng trở nên rất tốt, sảng khoái tắt máy tính, đáp nhỏ: "Ừ."

Kết quả, câu tiếp theo là ---

"Cảnh Cảnh vừa đến trường chúng ta, bây giờ tớ không có thời gian, cậu có thể đến đón em ấy giúp tớ được không? Giờ Cảnh Cảnh đang ở ga tàu điện ngầm, cậu có thể trực tiếp gọi điện cho em ấy.."

Khóe miệng Hứa Phóng từ từ co lại, một mảnh im lặng, nghe cô nói với mặt vô cảm, tay kia lại mở máy tính, sau đó đứng dậy, giọng điệu nặng nề thiếu kiên nhẫn: "Mẹ nó! Từ sáng tới tối tớ làm gì có nhiều thời gian như thế"

"..."

"Lâm Hề Cảnh rảnh lắm hay sao mà đến đây? Bây giờ học sinh cấp ba nhàn rỗi đến vậy sao?"

"..."

Mấy nam sinh kia nhìn Hứa Phóng nói chuyện điện thoại với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó thấy anh nhanh chóng đứng dậy đi giày, cầm chìa khóa và ví tiền ra ngoài.

Lúc vươn tay mở cửa, Hứa Phóng quay đầu lại nhìn bọn họ, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Tao ra ngoài đón người, lập tức trở về".

*

Lâm Hề Cảnh nhỏ hơn Lâm Hề Trì hai tuổi, nhưng lại suy nghĩ nhiều hơn Lâm Hề Trì gấp trăm lần.

Hứa Phóng không nhớ bắt đầu từ khi nào, chỉ cần con nhóc nhìn thấy anh ở chung với Lâm Hề Trì, thì sẽ cố gắng hết sức tách hai người ra.

Còn luôn biểu hiện vẻ mặt "Tốt hơn hết anh nên rút lại những ý nghĩ bẩn thỉu của mình đi, em nhất định sẽ bảo vệ chị gái, sẽ không bao giờ để chị ấy rơi vào nanh vuốt của anh, tuyệt đối không được" khiến anh khó chịu.

Trong kỳ nghỉ hiếm hoi, một học sinh cao trung vào tháng 6 năm sau sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học lại đến S đại. Đừng nói bảo anh đến đón cô nhóc lúc này, Hứa Phóng chỉ muốn trực tiếp tiễn về tận nhà.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng làm hay không lại là chuyện khác.

Hứa Phóng đã đưa Lâm Hề Cảnh đến quán trà sữa, ngồi đọc tin nhắn như đòi mạng của đám bạn cùng phòng trên WeChat. Anh ngước mắt nhìn Lâm Hề Trì, tinh thần bỗng trở nên xa sút hơn so với lúc mới tới, động tác cũng chậm lại nhiều.

Vốn dĩ, Hứa Phóng muốn báo với cô một tiếng rồi rời đi, nhưng câu anh thốt ra vô thức trở thành một cái khác, gọi 4 ly đồ uống,

Sau đó, đứng trước mặt cô thêm lúc nữa.

Lại sau đó, Hứa Phóng ngừng nói chuyện với Lâm Hề Trì, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của cô, vì vậy anh quay về ký túc xá với 4 ly đồ uống.

Thiết nghĩ, hôm nay Lâm Hề Trì sẽ đi ăn tối với Lâm Hề Cảnh, cô nhất định sẽ không gọi anh ra ngoài.

Vì vậy, bỏ ra 50 tệ để nhìn cô thêm mấy lần cũng không thiệt.

Kết quả là, mới chỉ chơi được hai ván, Hứa Phóng đã nhận được tin nhắn WeChat của Lâm Hề Trì.

Lâm Hề Trì: