Chương 8

Cậu định giơ tay gõ cửa, cửa sau chưa đóng chặt, Giang Khâm nhìn thấy Tống Nhiên và Trình Duyệt đang dựa vào bàn trang điểm, hai chân bị kẹp chặt ở giữa đầu gối của hắn, đem Trình Duyệt giam cầm trước mặt hắn, gần như si mê nói với Trình Duyệt một cách ám ảnh, như thể đang nói lắp bắp.

Mà Trình Duyệt trước sau im lặng, nghe Tống Nhiên gọi tên người khác với y, ánh mắt lạnh lùng, dường như tràn ngập cảm xúc khó hiểu.

!!!!!

Giang Khâm lần này thực sự đã bỏ chạy.

Cậu không muốn đồ vật gì cả!

Hầu hết những người đến xem concert đều đã rời đi. Quảng trường thưa thớt người và có rất nhiều lightstick bị ném vào thùng rác.

Phía xa, một chiếc Rolls-Royce màu đen đậu bên đường. Cửa sổ hé lên một nửa, điếu thuốc được kẹp giữa những ngón tay bằng xương sắc nhọn, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân mờ ảo, làn khói trắng thở ra đã bị nuốt chửng trong đêm.

"Người đó hình như là Giang Khâm thiếu gia?" Lái xe nhìn theo ánh mắt của Bùi Căng Lễ, nhìn thấy một thanh niên đang vội vàng chạy tới.

Bùi Căng Lễ mạc danh cười khẩy, tàn thuốc cháy hết, hắn nâng cửa sổ xe lên, khuôn mặt biến mất trong màn đêm.

Giang Khâm đứng bên đường, chân giẫm lên một cái bóng nhỏ trên mặt đất, liền gọi chú tài xế đến đón.

Từ chung cư Tùng Sâm đến trung tâm thể thao phải mất một chút thời gian, Giang Khâm không chạy vòng quanh mà ngoan ngoãn đứng đợi ở địa điểm đã hẹn với tài xế.

Chiếc Rolls-Royce màu đen khởi động và lao vào màn đêm như một thanh kiếm sắc bén. Một cơn gió thổi qua và dừng lại trước mặt Giang Khâm.

Giang Khâm tưởng cậu đang chặn đường nên cậu chu đáo bước sang một bên hai bước, theo chuyển động của cậu, chiếc Rolls-Royce cũng tiến hai bước về hướng chuyển động của cậu.

Giang Khâm: ?

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt người đàn ông xuất hiện trước mắt Giang Khâm. Hắn có khuôn mặt rất tuấn tú, sắc bén nhìn cậu.

Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ khi chia tay. Bùi Căng Lễ lặng lẽ nhìn Giang Khâm, cố gắng tìm kiếm một chút đau đớn hoặc hối hận trên khuôn mặt cậu.

Nhưng ngoài sự nghi hoặc ra, không có cảm xúc nào khác, không hề.

"Giang Khâm, đã lâu không gặp, sao lại loạn thành thế này." Giọng nói của người đàn ông mang tính trêu chọc, nhưng đôi mắt đen lại hoàn toàn không có ý cười.

Trước khi ở bên cạnh hắn, luôn có rất nhiều người vây quanh cậu, người hắn ghét nhất chính là Tạ Nam Ngự, người luôn ở bên cạnh Giang Khâm một cách trơ trẽn dựa vào thân phận trúc mã, mấy năm nay mới có điểm tốt. Nhưng điều này khó có thể che giấu bản chất đạo đức giả của hắn ta.

Giang Khâm cẩn thận suy nghĩ thân phận đối phương, do dự hai giây, nói ra cái tên có khả năng nhất: "Bùi Căng Lễ."

Nếu Giang Khâm nhớ không lầm vai tên tra công thứ ba thì người này hẳn là bạn trai cũ của cậu.

May mắn thay cậu là người chia tay, Giang Khâm càng cảm thấy kiên cường hơn một chút: “Chú tài xế lát nữa sẽ đến đón tôi.”

“Ha.” Bùi Căng Lễ cười lớn, “Chú tài xế là chỉ Tạ Nam Ngự, Tống Nhiên hay là người nào khác mà tôi không biết?”

Lời nói của người đàn ông này gai góc đến mức Giang Khâm không muốn nói chuyện với hắn ta nữa.

Bùi Căng Lễ xuống xe, Giang Khâm liếc mắt cảnh giác theo dõi động tác của hắn, nếu có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ quay người chạy vào đám người.

Bùi Căng Lễ tức giận cười, dựa vào cửa xe, hắn vừa mới tham dự yến tiệc, vẫn mặc một bộ lễ phục màu đen, khí chất lạnh lùng, đôi chân thon dài bắt chéo một cách tùy ý: “Như thế nào? Trước kia ở trước mặt tôi không phải em rất cứng rắn nhưng bây giờ lại sợ rồi?"

“Không.” Giang Khâm nói từng chữ một, “Tôi không sợ.”