Chương 7

Đứng đó quan sát một lúc, một đợt tiếng gọi lớn truyền vào tai cậu. Cậu biến mất trong đám đông, không ai để ý đến cậu, chùm ánh sáng chói lóa tập trung vào người Tống Nhiên trên sân khấu.

Tóc Tống Nhiên đã nhuộm xám, chiếc đuôi sói phóng túng theo chuyển động vung lên trong không trung, những ngón tay thon dài linh hoạt gảy dây đàn.

Mặc dù Tống Nhiên nhìn không đáng tin cậy lắm nhưng lúc này hắn là king* trên sân khấu.

Giang Khâm cũng bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng, mặt đỏ bừng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào sân khấu, thỉnh thoảng lại ngâm nga vài câu.

Cậu chưa bao giờ xem một buổi hòa nhạc trước đây, không ngờ nó lại sôi động đến thế.

Muốn cảm ơn Tốn Nhiên vì đã mời cậu đến buổi hòa nhạc.

Hắn là một người tốt.

Sau ba tiếng đồng hồ sôi nổi, buổi hòa nhạc đã kết thúc.

Trình Duyệt đã sớm không biết đi đâu, Giang Khâm cũng không theo dòng người ra khỏi phòng tập, cậu vẫn đang suy nghĩ chuyện của mình.

Cậu hẳn nên đến hậu trường tìm Tống Nhiên.

Hậu trường.

Giang Khâm đi vòng ra phía sau sân khấu và tình cờ gặp nhân viên đang thu dọn đạo cụ.

Không muốn lãng phí thời gian tìm đường, Giang Khâm tiến lên hỏi: "Xin chào, tôi có thể vào hậu trường bằng cách nào?"

Nhân viên công tác đặt hộp xuống, đánh giá Giang Khâm một phen, mặc dù cảm thấy gương mặt của cậu không giống một tên fan tư sinh, nhưng vẫn thận trọng hỏi: "Cậu là?"

Giang Khâm lấy danh thϊếp của Trình Duyệt từ trong túi ra và đưa cho nhân viên bằng cả hai tay. Lông mi dài của cậu nhấp nháy. Nhân viên ho khan hai tiếng, một chút ửng hồng lặng lẽ lan ra chóp tai hắn ta.

“Tôi là bạn Tống Nhiên”

Sau khi nhìn thấy danh thϊếp của Trình Duyệt, nhân viên công tác yên tâm chỉ đường cho Giang Khâm.

"Chỉ cần rẽ phải về phía trước."

"Vâng, cảm ơn." Giang Khâm mỉm cười với nhân viên, với lúm đồng tiền nông trên má.

"Không, không có gì."

Giang Khâm bước vào hậu trường và nghe thấy một giọng nói giận dữ trước khi đến cửa.

“Đi rồi? Cậu ấy không còn muốn đồ vật nữa à?

Mới nghe Tống Nhiên hát ba tiếng, lập tức nhận ra giọng nói tức giận đó là của Tống Nhiên.

Trình Duyệt nghe vậy ngồi ở trên sô pha cũng không có trả lời, y mở văn kiện ra, cẩn thận nhìn xuống: "Hai ngày nữa chúng ta cùng Phượng Hoàng bên kia có một cuộc họp công việc, nhớ sắp xếp thời gian.

Tống Nhiên đang trong cơn tức giận, khi nghĩ đến Giang Khâm có khả năng chưa xem đã rời khỏi buổi hòa nhạc mà hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, hắn liền tức giận sôi máu.

"Tôi không rảnh, tôi không đi!"

Trình Duyệt cuối cùng cũng ngước mắt lên, không để ý đến sự điên cuồng của Tống Nhiên, bình tĩnh nói tiếp: “Địa điểm là xxx.

Đáng tiếc lúc này Tống Nhiên không nghe được một chữ y nói, nhưng Trình Duyệt vẫn làm ra vẻ như không có hứng thú với chuyện này, điều này càng khiến Tống Nhiên tức giận hơn.

Hắn đột nhiên bước tới, nhấc cổ áo của Trình Duyệt lên, ép y vào bàn trang điểm. Bàn trang điểm không chịu được sự rung chuyển, đổ ra vài chai màu đen vang lên, mùi thơm lưu chuyển trong không khí giữa hai người họ.

Tống Nhiên nhìn chằm chằm Trình Nguyệt, đôi mắt đen láy nhấc lên sóng to gió lớn.

Đôi mắt này trông rất giống Giang Khâm.

Tống Nhiên Thanh không khỏi sờ lên khóe mắt Trình Duyệt, bởi vì chơi ghita lâu, đầu ngón tay của hắn phủ lên một lớp vết chai mỏng, dùng sức xoa hai lần, da thịt hắn chạm vào đột nhiên đỏ bừng.

Hậu trường yên tĩnh hồi lâu, Giang Khâm cảm thấy bọn họ đã nói xong việc kinh doanh, đang định gõ cửa đi vào.

Đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc và buồn bã:

"Giang Khâm, tôi thích em, tôi thích em, thích em, thích..."