Bị hỏi đột ngột, Giang Khâm khẽ dừng trong chốc lát, hai tai chuyển đỏ bừng, thì thầm thấp giọng đáp: “Có, có muốn.”
Quá nửa đêm hơn nửa giờ, hai người mới quay lại khách sạn, vẫn đi vào bằng cửa sau.
Vừa rẽ vào góc đường, liền đυ.ng phải một người đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang đen. Người đàn ông dáng vẻ vội vàng, hoàn toàn không chú ý đυ.ng phải Giang Khâm đi tới. Giang Khâm bị chấn kinh, Lương Trì đẩy vai hắn ta và lùi lại.
Người đàn ông bỗng phản ứng lại, hắn ta cau mày, ngước mắt lên nhìn Giang Khâm, đôi mắt hẹp dài khẽ nhếch lên "Giang Khâm?!"
Giang Khâm: ?
Tống Nhiên đem khẩu trang tháo xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Giang Khâm: !
"Thật trùng hợp, cậu thế nào lại ở chỗ này?" Tống Nhiên cau mày, nheo lại đôi mắt sắc bén, lộ ra thần sắc cẩn thận.
Lương Trì đứng bên cạnh Giang Khâm, đôi mắt vốn ánh lên niềm vui lúc này khẽ trầm xuống.
Lại tên này, năm lần bảy lượt xém đυ.ng mặt Giang Khâm. Giống như miếng cao da chó ném mãi không đi, so với tên Tạ Nam Ngự còn chán ghét hơn.
Trong lòng Giang Khâm cũng không muốn Lương Trì cùng tra công trong sách có liên quan, thế là Giang Khâm mím môi nói: “Cửa chính đóng, nên đi cửa sau.”
Tống Nhiên: ?
Khách sạn nào lại đóng cửa chính?
Hay lâu rồi hắn không ở lại khách sạn, nên không biết khách sạn thay đổi việc đóng cửa?
Bỏ qua việc đóng cửa, Tống Nhiên càng tò mò hơn tại sao Giang Khâm lại cùng Lương Trì từ bên ngoài trở về ngay đêm hôm khuya khoắt.
Vì cái gì Giang Khâm lại cùng nói chuyện với Lương Trì?
Cái người này chỉ là một tên học bá mắt chết nghèo kiết xác.
“Giang Khâm, cậu thay đổi.” Tống Nhiên đột nhiên trở nên âm u nói.
“Sao?” Giang Khâm có điểm hoảng loạn, dự cảm điều chẳng lành.
Xác thực đã thực sự thay đổi, từ đầu đến đuôi, từ trong ra ngoài hoàn toàn thay đổi.
Tống Nhiên cũng không cố kỵ Lương Trì đang nhìn, nhướng mày nhìn thẳng Giang Khâm nói: “ Cậu từng nói Lương Trì có học thức tốt nhưng lại nghèo hèn kiết xác, học tốt thì như thế nào, không phải cũng chỉ là một kẻ rót rượu, cả đời phải sống nghèo khổ.” . Tống Nhiên miêu tả một cách sinh động với giọng điệu lười biếng và ngạo mạn.
Giống như một tảng đá khổng lồ đập vào mặt hồ tĩnh lặng, gây ra hàng ngàn đợt sóng, Giang Khâm chợt nhớ đến miêu tả về nhân vật Giang Khâm trong tiểu thuyết gốc.
Trong sách viết, Giang Khâm từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, lớn lên còn được hai nhà Giang gia và Tạ gia sủng ái. Không chỉ gia thế hiển hách, mà mọi phương diện cũng ưu tú nên không bao giờ thiếu hộ hoa sứ giả bên cạnh. Tuy nhiên, cậu ta có tính cách quá lạnh lùng, kiêu ngạo với thế giới bên ngoài, cái gì cũng nhìn không vừa mắt, duy chỉ có người bạn cùng lớn lên và anh trai trúc mã Tạ Nam Ngự thì cậu ta mới tỏ sắc mặt ra tốt. Nhưng sắc mặt tốt cũng chỉ dừng lại ở chút lễ phép, vừa xa cách vừa ôn hòa.
Hơi thở của Giang Khâm trở nên trì trệ, bây giờ cậu mới nhớ đến chính mình với thiết lập nhân vật trong sách rất khác biệt.
Tuy nhiên, điểm khó giải quyết này vẫn không khiến thiết lập cuốn sách này sụp đổ, nguyên bản thiết lập tính cách Giang Khâm trong mắt đám người tra công này bị xem thành bản thân cậu đã thay đổi.
Giang Khâm không hề nghi ngờ gì về Tống Nhiên, bởi vì hắn thực sự phù hợp với thiết lập nhân vật trong nguyên tác.
Giang Khâm quay đầu nhìn Lương Trì, mặc dù lời nói châm biếm kia là Giang Khâm nguyên tác chính miệng nói, nhưng bây giờ khẳng định tính trên đầu cậu.
Những tình tiết nguyên tác không thể biết, bây giờ lại giống như cuộn phim điện ảnh trình diễn trước mắt cậu, những cái này đều thuộc về cốt truyện Giang Khâm.
Cuốn tiểu thuyết thế thân này, bạch nguyệt quang đóng vai phụ, mọi người đều yêu cậu ấy nhưng không có ai thực sự chân chính có được cậu. Giang Khâm kiêu ngạo lạnh lùng, lại được nuông chiều, cho dù cậu ta không thích kẻ nào thì kẻ đó cũng không dám đắc tội cậu.
Cho nên, dù mối quan hệ các nhân vật chính có bất luận cái gì xảy ra, thì nhóm tra công cũng sẽ cùng nhóm thế thân thụ phát sinh tình cảm.
Trong tiểu thuyết viết Giang Khâm sẽ nhảy xuống biển tự tử nhưng lại không giải thích cụ thể lý do, chỉ viết qua loa vài câu ngắn gọn. Cho nên, chỉ cần bốn tên tra công cùng thế thân thụ phát sinh tình cảm sâu đậm, “cậu” sẽ đối với những tên tra công từng tin tưởng “cậu” vô điều kiện sinh ra cảm giác ghen tị, nên lựa chọn nhảy xuống biển, dùng cái chết của bản thân để chia rẽ bọn họ, làm bọn họ vĩnh viễn không thể quên cậu.