"Đi thôi cún con ngoan, Khâm Khâm ngoan.”
…….
Tấm ga trải giường màu xanh nhạt phồng lên: có một cái bọc nhỏ, ánh nắng xuyên qua kẽ hở trên rèm cửa, ánh sáng màu cam chạm nhẹ vào gò má người thanh niên đang ngủ say, hàng mi cong vυ"t khẽ rung lên.
“Ngô…”
Bọc nhỏ trở nên xẹp lép, trở mình lật người xuống giường, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Dùng tay xoa đầu rồi dụi đôi mắt đang buồn ngủ, đôi mắt mở ra vẫn phiêu phiêu buồn ngủ.
Hai tay chạm vào thành giường: “Có cái gì đó cứng.” Cậu bối rối cúi đầu xuống.
Là một cái cúc áo màu xám.
Cơn buồn ngủ lập tức trôi qua, Giang Khâm kinh ngạc: Bởi vì cái cúc áo này không phải của cậu, đầu óc cậu rất nhanh vận chuyển, ký ức cũng dần quay trở lại.
"Học trưởng, anh thơm quá."
"Hương vị chanh, cắn thêm miếng nữa”
……….
Hơi thở ngừng lại, Giang Khâm ôm lấy đầu, mở to đôi mắt hạnh, cố gắng loại bỏ ký ức sai lầm và đáng sợ này khỏi não.
Lúc cậu uống say sẽ “nhiệt tình” đến vậy sao? QAQ
Thịch thịch thịch, có tiếng gõ cửa, giọng nói ôn hòa của chú Lưu từ bên ngoài truyền đến.
"Thiếu gia, còn trên giường sao? Hôm nay cậu còn muốn đi làm không?"
Thực ra cậu muốn đi làm, nhưng lại quá sợ không biết phải đối mặt với Lương Trì thế nào.
Một lúc lâu sau, Giang Khâm gãi đầu gãi tóc, mặt nhăn nhó đáp: “Cháu đang trên giường, hôm nay cháu có đi làm.”
Trên đường đi thấp thỏm, lúc xuống xe cũng quên quay đầu lại tạm biệt chú tài xế, hai tay nắm chặt túi đeo chéo, lưỡng lự không dám tiến vào cửa văn phòng.
Hay đi thẳng trực tiếp luôn?
Giang Khâm nhăn mặt đau khổ suy nghĩ: Một lát phải đối mặt với Lương Trì như thế nào?
“Đang nghĩ gì?” Một giọng nói trầm thấp từ bên cạnh truyền đến.
Giang Khâm cúi thấp đầu, buột miệng thốt ra: "Lương Trì."
Sau ý thức được có tiếng nói truyền đến, cậu vội vã ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Lương Trì.
Giang Khâm: !
"Chào, chào buổi sáng.” Giang Khâm giơ tay lên, cứng đờ hướng Lương Trì vẫy vẫy.
“Chào buổi sáng.”
Giang Khâm tỉnh táo, chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lương Trì, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ thấp, trên cổ có những vết cắn nhỏ, ấn trên làn da trắng lạnh, trông dị thường rõ ràng.
Cẩn thận nhìn vết cắn, ở trong lòng biết rõ nguyên nhân khiến Giang Khâm nhanh chóng thu hồi tầm mắt khỏi Lương Trì, thân nhiệt giống như bị bỏng, đồng tử của Giang Khâm mơ hồ rũ xuống, hai bên tai đỏ bừng.
Lương Trì không chút tiếng động cong môi, nâng lên cánh tay giúp cậu đội thẳng lại chiếc mũ màu be, nhìn từ xa, trông giống như anh đang nhẹ nhàng xoa đầu Giang Khâm.
"Đi vào sao?"
Giang Khâm lắp bắp một hồi rồi nói: "...Vào."
Trong lòng run sợ rất lâu, thế nhưng Lương Trì không hề nhắc đến chuyện tối qua, chỉ bật máy tính lên làm việc như thường lệ.
Giang Khâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lặng lẽ cộng thêm 20 điểm cho Lương Trì.
Đem cặp sách đặt lên bàn, lấy ra mấy chậu mọng nước tương đối dễ nuôi từ nhà đến. Đa dạng chủng loại.
Đặt chúng đến vị trí tốt xong, Giang Khâm lại cầm một chậu cây mọng nước trong đó, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Lương Trì.”
“Ừ.” Lương Trì ngẩng đầu, lại nghe thấy một giọng nói vang lên: “Chậu này màu đỏ và mọng nước.” Những cánh hoa mum múp nở rộ, màu sắc tươi sáng, tràn đầy sức sống.
“Cho anh.” Giang Khâm đưa sang.
Lương Trì nhướng mày, không có từ chối, từ tay Giang Khâm tiếp nhận lấy chậu cây rồi nói: “Cảm ơn”.
Giang Khâm mím môi: “Không cần cảm ơn.”
Ngoài cửa truyền đến một thanh âm: "Giang Khâm, Lương Trì, thư ký Trần đang tìm hai người.”
Đặt cây mọng nước lên vị trí nổi bật nhất trên mặt bàn, Giang Khâm cùng Lương Trì mới đi ra ngoài đến văn phòng Trần Miên.
Trần Miên niết niết đầu, giữa hai lông mày mang một miếng che mắt màu vàng để ngủ. Lắng nghe thấy tiếng chuyển động, y điều chỉnh lại bộ dáng, vẻ mặt mệt mỏi quét ngang qua.
"Thầy Trần, thầy đang tìm chúng em phải không?" Cùng Lương Trì song song đứng cạnh trước bàn làm việc Trần Miên, Giang Khâm chủ động lên tiếng.
"Ừm." Trần Miên không lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề: "Cuối tuần này tôi đi công tác tại Nam Sơn, các em có thời gian không?"
Đôi mắt mơ màng của Giang Khâm sáng lên, háo hức muốn thử, đang định trả lời, đột nhiên nghĩ đến tình hình của mẹ Lương Trì, cậu kịp thời ngừng nói trước.
Nếu Lương Trì có thể đi thì cậu cũng sẽ đi cùng.
Khi Trần Miên nói xong, nhìn Giang Khâm đang sáng lên liền lập tức ỉu xìu, Lương Trì rũ mắt nhìn cậu, trong mắt hiện lên ánh sáng tản mạn, khóe môi hơi cong lên ẩn hiện ý cười.
“Có thời gian.” Lương Trì trả lời.
“Khâm Khâm, còn em?”
“Em có!”
"Được rồi, ngày mai thu dọn đồ đạc, cuối tuần trực tiếp ra sân bay."