Chương 60

"Tôi... tôi không ngửi!" Giang Khâm giấu đầu lòi đuôi mà hô lên.

Lương Trì không lên tiếng, rũ mắt sâu kín mà nhìn Giang Khâm, ánh mắt thiêu đốt khiến Giang Khâm không có chỗ để che giấu.

"Được rồi, tôi chỉ lén ngửi thôi." Giang Khâm buộc ngón trỏ lại, giọng nói ngày càng nhỏ hơn.

Lương Trì vẫn không nói lời nào, Giang Khâm không hiểu anh có ý gì, cho rằng Lương Trì vẫn để ý, cậu nhắm mắt lại, hơi xoay đầu lại đem cổ hướng về phía Lương Trì.

Làn da mịn màng lộ ra màu hồng phấn, có mạch máu màu xanh nhạt chạy dọc, không có chút tì vết nào, giống như một viên ngọc quý mong manh.

"Nếu không anh ngửi lại đi?" Giang Khâm nhắm mắt lại, hùng hồn nói.

Lương Trì: ….

“Khụ khụ !!!”

Một tiếng ho lớn từ trong phía bụi cỏ truyền đến, thu hút sự chú ý của Giang Khâm, cậu mở mắt ra, nhìn sang một bên.

!

“Hiểu Nguyên?”

Nhìn thấy mình bị phát hiện, Vạn Hiểu Nguyên nhếch lên khóe môi cười xấu hổ, đứng thẳng người, từ bãi cỏ phía sau cùng mấy người đi ra tới.

"Còn không buông tay?" Lương Trì ngữ khí không có chút nào nói.

Giang Khâm lập tức lùi lại một bước, tình cờ nhìn thấy một hàng người đứng trước mặt cậu liền giật mình, như bị bỏng, lập tức quay mặt đi, bất động nhìn chằm chằm vào chậu cây xanh đỏ trong tay

Thời điểm xấu hổ này thật muốn chết đi cho rồi QAQ

"Ừm, Khâm Khâm, cậu... cậu xong rồi à?" Vạn Hiểu Nguyên cắn răng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

“Sao, có chuyện gì à?”

Thời điểm quá khác so với những gì cô mong đợi. Vạn Hiểu Nguyên hắc hắc cười hai tiếng, xóa đi sự tình đó ra khỏi trí nhớ, từ trong người lấy ra giấy chứng nhận khen thưởng bị nhiệt che khuất.

"Khâm Khâm, cậu xem đây là cái gì?"

"Tác phẩm của chúng ta đã được đem đi thi cuộc thi cấp quốc gia!" Vạn Hiểu Nguyên hưng phấn hét lên.

Đôi mắt Giang Khâm sáng lên, nhìn vào hàng người trước mặt, ký ức về việc họ cùng nhau vẽ tranh trong quá khứ hiện lên trong đầu. Dù đã không gặp nhau kể từ khi rời trường nhưng bây giờ bọn họ cũng không hề cảm thấy xa lạ. Có lẽ đây chính là tâm hồn đồng điệu, dù đã lâu không liên lạc nhưng vẫn có thể quay lại thuở ban đầu gặp nhau.

“Trường học thưởng cho chúng ta.” Vạn Hiểu Nguyên nhướng mày, rõ ràng nói: “Khâm Khâm, tối nay cậu có việc không?”

Không hiểu vì sao khi nghe Vạn Hiểu Nguyên hỏi câu này, Giang Khâm theo phản xạ quay đầu nhìn Lương Trì.

Anh đứng sau lưng cậu, thân thể gần như bị màn đêm bao phủ, trong tay cầm cây mọng nước ngọc điệp cậu đưa vì cậu muốn lấy bằng khen chứng nhận xem.

Giang Khâm mím môi định từ chối thì nhìn thấy Vạn Hiểu Nguyên vẫy tay với Lương Trì.

"Lương Trì, cậu cũng tới đi! Tác phẩm của chúng tớ đoạt giải, người mẫu cũng đóng góp không ít."

Nhận thấy ánh mắt thận trọng từ khóe mắt nhìn anh, Lương Trì bước tới, đi đến bên cạnh Giang Khâm. Khóe môi cong lên một đường cong không thể phát hiện, thanh âm không cảm xúc nói.

“Được.”

Cùng Lương Trì đưa cặp sách và chậu cây giao cho chú tài xế.

"Thiếu gia, địa điểm ở đâu? Mấy giờ chú đến đón cháu?"

Giang Khâm nhíu nhíu mày, đám người Vạn Hiểu Nguyên dường như vẫn chưa quyết định địa điểm.

"Không sao đâu chú, cháu tự về được."

Thấy chú Lưu vẫn lo lắng, Giang Khâm nắm lấy vạt áo Lương Trì buột miệng nói: "Chú yên tâm, cháu cùng học trưởng trở về."

Trong lòng Lương Trì khẽ động, anh rũ mắt nhìn bàn tay nắm áo mình, lông mày thả lỏng, đối với sự tin tưởng vô thức của Giang Khâm cảm thấy rất hưởng thụ.

"Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho chú, thiếu gia."

“Vâng.”

Hơn chục người bước đi hăng hái trên đường lớn, gió đêm mát mẻ, dễ chịu. Vạn Hiểu Nguyên đề nghị đến quán ăn trước để ăn, sau đó đến KTV hát.

Những người trẻ ở độ tuổi này rất năng động, đặc biệt là vào ban đêm - lúc họ tràn đầy năng lượng nhất.

Quán ăn khuya này là sản nghiệp của chị gái Vạn Hiểu Nguyên, cô cùng người quản lý chào hỏi, dẫn bọn họ ngồi vào một chiếc bàn gần hồ nước.

Gió đêm mát lạnh thổi qua, đèn đêm đủ loại màu sắc trên đầu chợt sáng lên, Vạn Hiểu Nguyên đột nhiên nâng ly: “Chúc mừng tác phẩm “Tiến hóa” đoạt giải!”

Những người khác sôi nổi mỉm cười nâng ly: "Chúc mừng."

“Sunshine lâu lâu dài dài !!!

“Lâu lâu dài dài!”

“Lâu lâu dài dài!!”

Giang Khâm vội vàng đặt đũa xuống, cầm lấy ly nước bên cạnh, giơ lên, cũng thấp giọng nói: “Lâu lâu dài dài.”

Mọi người cụng ly, cùng nhau uống rượu. Bị bầu không khí lây nhiễm, Giang Khâm cũng uống hết nước trong ly.

Có vết xe đỗ, Giang Khâm đại khái hiểu rõ khả năng uống rượu của mình, không dám dễ dàng uống nên uống trà thay rượu.