Đại học W là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước. Giang Khâm trong nguyên tác thực sự là một sinh viên hàng đầu. Cậu ấy không chỉ được nhận vào Đại học W mà còn thi vào chuyên ngành thiết kế phần mềm với số điểm cao.
Cho nên khi cậu nói với cố vấn của mình rằng cậu muốn thay đổi chuyên ngành, cố vấn đã rất ngạc nhiên.
"Suy nghĩ kỹ sao? Khâm Khâm." Người cố vấn là một nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp, cùng Giang Khâm không kém vài tuổi nên thích gọi mọi người bằng biệt danh.
Những người có tên ba chữ thì liền gọi là hai ký tự cuối cùng trong tên của họ, và những người có tên hai chữ cái được gọi là dạng ghép của ký tự cuối cùng.
Giang Khâm dừng lại, sau đó nặng nề gật đầu.
Cậu thực sự không thể học kỹ thuật, cậu thích vẽ.
"Được." Cố vấn có chút đáng tiếc, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến
của Giang Khâm, cô đưa cho Giang Khâm một tờ đơn để điền: "Giang Khâm, năm nay em là sinh viên năm nhất đúng không?"
Sau khi điền thông tin cá nhân của mình, Giang Khâm ngẩng đầu lên: "Cố vấn, năm nay em là sinh viên năm hai."
"Năm thứ hai?" Người cố vấn kinh ngạc nhìn người trước mặt. Đứa trẻ này trông giống như một học sinh cấp ba, hoàn toàn không có khí chất đại học.
"Vâng, năm nay em là sinh viên năm hai."
"Giang Khâm, trường chúng ta quy định năm thứ hai không được phép chuyển chuyên ngành."
……..
Sau khi ra khỏi văn phòng, Giang Khâm vẻ mặt nghiêm túc, hàng mi dài và dày khẽ rũ xuống, nhẹ nhàng thở dài.
Không thể thay đổi chuyên ngành vào năm thứ hai, không thể thay đổi chuyên ngành, không thể...
Cậu không sống trong ký túc xá trường đại học, tan học chú tài xế liền đợi ở cổng trường.
"Tiểu thiếu gia, Giang tổng bảo chú đưa văn kiện cho ngài ấy, nên trước tiên chú sẽ đưa cháu về nhà trước."
“Vâng.”
Giang Khâm ngẩng mặt lên, đột nhiên hỏi: "Chú, công việc của bố mẹ rất bận sao?
"Giang tổng và Triệu tổng vừa mới tiếp quản công ty, mọi chuyện cần phải sắp xếp lại. Tiểu thiếu gia, cháu có muốn đến nhà Tạ công tử không?"
Giang Khâm liên tục lắc đầu: “Không đi.”
“Chú, hôm nay khi nào chú mới về ạ?”
"Đưa tài liệu cho Giang tổng xong chú liền trở về. Tiểu thiếu gia có ý định gì sao?"
Giang Khâm có chút do dự, nhưng Tống Nhiên lại nói rằng đó là một đồ vật rất quan trọng đối với cậu.
"Chú, tối nay chú có thể đưa cháu đến trung tâm thể thao được không?"
"Đương nhiên được, tiểu thiếu gia muốn mấy giờ đến?"
“6 giờ rưỡi ạ”
Tống Nhiên nói trước khi cậu ra nước ngoài có để lại một thứ, nếu muốn lấy thì có thể đến trung tâm thể thao tìm hắn vào lúc 6h30 tối nay.
Giang Khâm mơ hồ cảm thấy Tống Nhiên đang nói dối mình, nhưng Tống Nhiên kiên quyết nói rằng vật đó rất quan trọng với cậu, nếu không hắn sẽ không giữ nó bên mình, lúc đó Giang Khâm liền sợ hãi.
Quảng trường trống trải đầy biển người và tràn ngập ánh đèn neon đủ màu sắc.
"Tống Nhiên dũng cảm bay, mama sẽ không ngừng đuổi theo."
Giang Khâm chọn một tấm biển báo chính giữa và đọc nó với giọng trầm.
"Là Giang Khâm sao?"
Một giọng nói xa lạ từ phía sau vang lên. Giang Khâm sững người khi quay lại, cậu phát hiện ra người đàn ông đó chính là Trình Duyệt.
"Ừ." Giang Khâm gật đầu.
Trình Duyệt trên mặt nở nụ cười không tì vết, giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ: "Xin chào, tôi là người đại diện của Tống Nhiên. Tống Nhiên có việc, không thể đích thân đến đón cậu được. Đi với tôi trước."
Giang Khâm thận trọng mím môi, dừng lại một chút, Trình Duyệt cười lấy ra danh thϊếp từ trong tay hắn: "Đây là danh thϊếp của tôi, Tống Nhiên nói hắn có thứ muốn đưa cho cậu, đúng không?"
"Đúng vậy." Giang Khâm lấy danh thϊếp và thấy rằng thông tin in trên đó là chính xác.
Cậu đi theo Trình Duyệt vào cửa sau của phòng tập thể dục. Ầm một tiếng lớn vang lên, tiếng đàn ghi-ta và ánh đèn pin trên sân khấu tập trung vào một người.
"Tôi là Tống Nhiên, chào mừng đến với Dream Concert, giơ tay của bạn, cùng tôi tham gia Dream Party!"