Chương 57

Giang Khâm chớp mắt, như thể nghe không hiểu, thong thả mà "a" một tiếng. Sau vài giây, dái tai tiếp xúc với không khí dần dần từ hồng chuyển thành những hạt cườm đỏ như máu. Bàn tay cậu hơi co lại, đặt vuông góc trên đầu gối, lòng bàn tay phủ đầy mồ hôi.

Lương Trì không có ý định nói lại, nhìn thẳng về phía trước với đôi mắt đen điềm tĩnh, để lại cho Giang Khâm không gian tưởng tượng vô tận.

Khâm Khâm đối với Lương Trì có ý đồ sao? ! !

Giang Khâm mím chặt môi, đôi mắt rũ xuống mơ hồ, bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đang gào thét.

"Lương Cảnh Sinh" rốt cuộc đã nói cái quái gì với Lương Trì!

Chẳng lẽ anh ta muốn gây chia rẽ giữa cậu và Lương Trì rồi lợi dụng?

Giang Khâm càng ngày càng nhíu mày, anh ta không hổ được coi là người đứng đầu tứ đại tra công trong nguyên tác. "Lương Cảnh Sinh" quả thực rất âm hiểm xảo trá.

Cậu không thể để kẻ xấu Lương Cảnh Sinh này thành công.

Xe taxi dừng ở đối diện công ty trên đường, Lương Trì mở cửa, Giang Khâm theo sau anh bước xuống.

Giang Khâm dường như bị mắc kẹt bởi một cái gì đó, lông mày nhăn lại rồi lại thư giãn một lúc, không quá xa cũng không quá gần đi phía sau anh. Vừa lúc chuẩn bị bước vào công ty, Giang Khâm đột nhiên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu tiến về phía trước hai bước, vừa định đi song song với anh thì Lương Trì thả chậm bước chân, Giang Khâm cũng bẹp miệng giảm tốc độ.

Lương Trì: ……

Lương Trì lặng lẽ thu hồi tầm mắt, không chờ đợi nữa, đút hai tay vào túi quần, bước nhanh về phía công ty.

Đột nhiên một tiếng "Học trưởng" nhẹ nhàng êm ái vang lên từ phía sau.

Lương Trì nhướng mi, chậm rãi giảm tốc độ: "Sao vậy?"

Cuối cùng hạ quyết tâm, Giang Khâm chạy đến trước mặt Lương Trì, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lương Trì.

Giang Khâm: "Học trưởng, chúng ta là bạn bè phải không?"

Nghe vậy, Lương Trì im lặng một lúc, bàn tay trong túi vô thức xoa xoa đầu ngón tay, trong đôi mắt đen láy hiện lên những cảm xúc khó tả.

Lương Trì: "Ừ."

Giang Khâm ánh mắt sáng ngời, đôi mắt hạnh hơi cong. Tuy cậu luôn cảm thấy mình và Lương Trì là bạn bè nhưng cậu vẫn sẽ rất vui khi thực sự nhận được sự đồng ý của đối phương.

"Tôi cũng coi học trưởng là người bạn tốt nhất của mình."

"Tốt nhất?" Lương Trì nhướng mày, trong mắt u ám tiêu tán một chút, lộ ra mỏng manh quang mang.

Giang Khâm nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói: "Học trưởng là bạn thân của tôi, tôi cảm thấy bạn bè không thể lợi dụng lẫn nhau, cũng không thể phản bội lẫn nhau, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ luôn vĩnh viễn đứng về phía học trưởng."

Cậu bẻ ngón tay, nhất nhất chắp tay đếm từng chữ hiểu biết của mình để lý giải từ bạn bè, bộc bạch bản thân một cách vụng về và chân thành.

Thật là một lời tuyên bố đẹp đẽ và dụ dỗ người hãm sâu.

Lương Trì rũ mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, tảng đá cứng chọc khối băng trong ngực xuyên thủng thành một khe hở, trong hơn 20 năm cuộc đời, lần đầu tiên nghe được có người nói sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh anh.

Giống như một lời hứa, nhưng cũng không phải là một lời hứa. Lời hứa chỉ dành cho một người mà Giang Khâm lại có quá nhiều bạn bè.

“Thật sự vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội tôi? Giang Khâm.” Lương Trì ánh mắt lóe lên, thực ấu trĩ mà lặp lại câu hỏi.

"Ừm! Không bao giờ." Giang Khâm giơ lên khóe môi, cười rạng rỡ.

"Học trưởng, đừng nghe lời nói của Lương tổng kia."

“Sao?”

Trộm liếc nhìn Lương Trì một cái, thấy vẻ mặt của anh không còn u ám như trước, Giang Khâm không nhịn được bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ: “Lương tổng kia cố ý chia cắt chúng ta, nói xấu tôi sau lưng, chắc chắn không phải là cái gì người tốt."

Không phản bác lời Giang Khâm, hai người vừa đi vừa trò chuyện trở về công ty, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Trong lòng ghi nhớ người quản lý “tiềm quy tắc”, Giang Khâm làm Lương Trì quay lại văn phòng trước, sau đó một mình lên lầu và gõ cửa văn phòng Trần Miên.