Chương 51: Tôi thích em trai

Giang Khâm cũng không có chủ động nhắc tới, mím môi: "Thầy Trần."

"Ồ, bữa trưa ăn gì vậy?" Trần Miên ngữ khí nhẹ nhàng, cùng Giang Khâm bắt chuyện.

“Cơm gà hầm nấm.”

“Cửa sổ phía trước có sườn heo chua ngọt cũng ngon lắm, lần sau cậu có thể thử nhé.”

“Vâng.” Giang Khâm nặng nề mà gật đầu.

Sau một hồi trò chuyện, Giang Khâm cầm đũa trở lại chỗ ngồi của mình, Lương Trì ngồi xuống đối diện cậu.

"Haiz." Giang Khâm đột nhiên nhẹ nhàng thở dài, cong cong lông mi buông xuống, tạo thành một đạo nhỏ bóng dáng.

Thầy Trần tốt như vậy cố tình lại bị an bài đến cốt truyện ngược cẩu huyết thế này?

"Sao vậy?" Nhìn thấy Giang Khâm đột nhiên chán nản, Lương Trì hỏi.

Không thể đem những việc này cùng Lương Trì nói chuyện, Giang Khâm lắc đầu, giống như một cái trống bỏi, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Lương Trì im lặng tiếp tục ăn, không hỏi thêm gì nữa.

Vì là thực tập sinh nên công ty không giao bất kỳ nhiệm vụ dự án quan trọng nào cho hai người, nhiệm vụ duy nhất họ phải làm là làm những công việc lặt vặt, giống như công việc của hầu hết thực tập sinh.

Nhưng Giang Khâm khác với những thực tập sinh bình thường. Mọi người trong công ty đều biết cậu là em trai trúc mã lớn lên trong tay Tạ Nam Ngự, nên người quản lý phụ trách nhiệm vụ chăm sóc hai người giao toàn bộ tài liệu cho Lương Chí, để Lương Chí in một mình.

Giang Khâm đứng đó chờ quản lý phân công nhiệm vụ cho cậu, nhưng người quản lý cứ hỏi cậu rằng văn phòng có nhỏ không, có muốn đổi văn phòng không.

"Không nhỏ, không cần thay đổi." Giang Khâm đáp, sau đó chủ động hỏi: "Quản lý, tôi nên làm gì?"

Người quản lý chắp tay và mỉm cười khi nghe điều này: "Cậu cứ ngồi trong văn phòng là tốt rồi, những công việc lặt vặt để người khác làm là được."

Nghe giọng điệu nịnh nọt của quản lý, Giang Khâm cau mày liền nói: "Tôi là thực tập sinh."

“Chuyện này cậu đừng lo lắng.” Người quản lý hoàn toàn hiểu lầm: “Sau khi thời gian thực tập kết thúc, chúng tôi sẽ đưa cho cậu một bản lý lịch thực tập thỏa đáng.”

Giang Khâm: ……..

Giao tiếp hoàn toàn ông nói gà bà nói vịt, Giang Khâm cảm thấy người quản lý đang cố tình giả vờ không hiểu.

"Nếu có việc gì thì cứ trực tiếp đến gặp tôi, hoặc gọi điện cho tôi, tôi có việc nên đi trước." Người quản lý cong eo, nói chuyện với Giang Khâm xong liền rời đi, để lại Giang Khâm một mình trong căn phòng trống.

Chiều nay Trần Miên không có ở công ty, chuyện này một mình cậu không giải quyết được, cậu cũng không muốn đi tìm Tạ Nam Ngự, sợ Tạ Nam Ngự vung tay đem cậu đi đến văn phòng phó tổng giám đốc.

Cuối cùng đi vòng quanh phòng vài lần, Giang Khâm quyết định đi xuống lầu tìm Lương Trì.

Đi dọc theo biển chỉ dẫn, cuối cùng cậu cũng tìm được phòng in nơi Lương Trì đến.

Dừng lại ở cửa một lúc, cậu nghe thấy một giọng nữ từ bên trong truyền đến: “Em ơi, em là thực tập sinh mới à?”

Giang Khâm đột nhiên dừng lại và trở nên căng thẳng không thể giải thích được.

"Lương Trì, đây là tên của em sao?" Nữ nhân nhìn thấy tấm thẻ trên ngực Lương Trì, lại nói.

Chiếc máy in phát ra động tĩnh rất nhỏ, vang vọng trong căn phòng nhỏ hẹp.

Người phụ nữ đang cầm cà phê tựa vào góc bàn, đôi môi đỏ mọng như ngọn lửa, giọng nói trầm như sương sớm.

"Em có thích chị gái không? Em trai nhỏ." Cô hơi nghiêng đầu, đi thẳng vào vấn đề.

Lương Trì còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã truyền đến hai tiếng bước chân vội vã.

Ánh mắt nhìn Lương Trì chằm chằm còn có người phụ nữ đang dựa vào bên cạnh, Giang Khâm chợt hối hận vì hành động bốc đồng của mình.

Lúc này, mảnh giấy A4 cuối cùng rơi ra khỏi máy in, Lương Trì cúi xuống nhặt hết tài liệu in lên, nhìn thấy Giang Cầm cũng không khỏi kinh ngạc, thay vào đó chia tài liệu thành nhiều phần, đưa cho Giang Khâm ôm.

"Này? Lương Trì, em còn chưa trả lời câu hỏi của chị." Người phụ nữ hỏi.

Giang Khâm thả chậm hô hấp, lặng lẽ bịt tai.

Lương Trì thực nhẹ chậc một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng là đang đáp lại lời của người phụ nữ, nhưng lại luôn rũ mắt nhìn Giang Khâm.

“Tôi không thích chị gái.” Lương Trì nói, giọng điệu đều đều, vô cảm.

Giang Khâm trộm nghe, bất giác khẽ gật đầu, cũng không có chút kinh ngạc trước câu trả lời của Lương Trì.

Không khí im lặng vài giây, Giang Khâm bối rối ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn vào đôi mắt sơn mài sâu thẳm của người đàn ông.

Chỉ nghe Lương Trì chậm rãi nói, tựa như bổ sung lời hắn vừa nói:

Anh nói: "Tôi thích em trai."

Giang Khâm giật mình, lông mi nhanh chóng mà rung động một chút, nhịp tim tiết tấu không bình thường, khẽ lệch vài nhịp.

-----------

Lời của editor: Anh Trì dưỡng thê quá đi ლ(´ڡ`ლ)