Nhưng Trần Miên biết không phải như vậy, y nghiến răng nghiến lợi, dù Tạ Nam Ngự có gọi thế nào cũng không trả lời.
Gió từ ngoài cửa thổi vào, Trần Miên cảm thấy lành lạnh, bỗng nhiên bừng tỉnh, hai tay nắm chặt, y cúi đầu cắn vai Tạ Nam Ngọc, trút giận, Tạ Nam Ngự kêu một tiếng, ngừng động tác nắm chặt tay, không kiên nhẫn nâng lên mí mắt.
"Đừng ở chỗ này." Trần Miên nhìn Tạ Nam Ngự, đôi mắt đẹp mơ hồ, giọng nói có chút run rẩy.
"Đừng ở chỗ này, Tạ Nam Ngự."
Sự im lặng kéo dài của người đàn ông khiến Trần Miên hoảng sợ. Y cẩn thận giữ vững tôn nghiêm bấp bênh của mình và cầu xin.
Tạ Nam Ngự nhìn Trần Miên, dùng đầu ngón tay vuốt ve vết đỏ trên cổ y, giọng điệu không rõ ràng: "Miên Miên, đã phạm sai lầm nên bị trừng phạt. Tôi đã dạy cậu điều này."
Trần Miên tức giận: "Tôi đã phạm sai lầm gì?"
Tạ Nam Ngự đột nhiên cười lạnh, ánh mắt Trần Miên phảng khán khiến hắn nhớ đến Giang Khâm hôm nay, lòng kiêu ngạo bị khıêυ khí©h, sự thô bạo trong xương cốt như muốn quấy phá, hắn nhéo cằm Trần Miên, ánh mắt lóe lên tía u ám: “Miên Miên, cười đi.”
Y biết Tạ Nam Ngự lại phát bệnh.
Trần Miên nắm chặt nắm tay, sắc bén quay đầu, hất tay Tạ Nam Ngự. Cảm xúc nhục nhã trong mắt quét sạch, y im lặng chống cự, nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với giây phút này.
“Ủy khuất?” Tạ Nam Ngọc trào phúng cười lạnh, buông tay ra, hạ ánh mắt nhìn Trần Miên đang dựa vào tường, ánh mắt lãnh đạm vô tình.
"Trần Miên, nhớ rõ thân phận của cậu, em ấy có thể tức giận với tôi, nhưng cậu không có tư cách."
Thẩm Miên bừng tỉnh mở to mắt, ánh mắt ảm đạm, vịn vào tường đứng dậy, đối Tạ Nam Ngự nói: "Thực xin lỗi, là lỗi của tôi."
Một âm thanh nhỏ vang lên từ bên ngoài nhưng cả hai đều không chú ý.
Gianh Khâm nhanh như bay chạy trốn, đến mức suýt đυ.ng phải Lương Trì đang đợi cậu ở tầng dưới.
"Gấp cái gì?" Lương Trì ngăn Giang Khâm lại, cau mày.
Giang Khâm vẫn còn bị mắc kẹt trong cảnh tượng vừa nhìn thấy, lúc cậu định quay lại để lấy đồ, liền gặp phải loại cảnh giới hạn này, thật quá đáng QAQ
“Cậu lấy chìa khóa chưa?”
Giọng nói của Lương Trì khiến tim Giang Khâm đập bình phục, cậu chậm rãi nói: "Lấy…lấy."
Lương Trì rũ mắt nhìn chằm chằm người nọ, hiển nhiên không tin: “Cậu có lấy thẻ trường của tôi không?”
Giang Khâm sửng sốt một chút: "A, tôi quên mất." Cậu bịa ra lý do: "Không tìm được."
Lương Trì gật đầu, nghiêm túc nói: “Là lỗi của tôi, tôi quên nói với cậu là tôi để thẻ trường của tôi ở cạnh chìa khóa của cậu.”
Giang Khâm hít sâu một hơi: “……”
Lương Trì, cái đồ tồi này, nhất định một hai phải vạch mặt cậu sao QAQ! ! !
"Muốn cùng nhau quay lại lấy không?"
“Không lấy.”
Sau đó, Giang Khâm dẫn đầu đi đến nhà ăn, để lại Lương Trì với cái đầu tóc xù xù và bóng dáng tức giận.
Đi đến cửa sổ cơm gà hầm nấm gần nhất, Giang Khâm nói với dì trong quán ăn: "Dì, một phần, không, hai phần cơm gà hầm nấm."
Khi Lương Trì đến, Giang Khâm kiêu ngạo giơ tấm vé ngay trước mắt: "Hừ."
Lương Trì: ?
Sau đó phản ứng lại, bật cười nói: “Lại mời tôi ăn cơm à?”
Giang Khâm cũng không xoay người lại, thực khốc nói với Lương Trì: “Thầy Trần cho tôi hai phiếu ăn, một mình tôi ăn không hết.”
"Sao không để dành cho ngày mai?" Lương Trì hỏi.
Giang Khâm: !
Cậu mãi nghĩ về Tạ Nam Ngự và Trần Miên nên quên mất việc này.
Mặt nhăn thành một đoàn nhỏ, Giang Khâm nín thở nhỏ giọng nói: "... Thích ăn thì ăn."
Thấy đem người nọ biến thành miếng đậu hủ nóng nảy, Lương Trì chuyển biến tốt liền dừng lại, nhận lấy vé, khẽ cười nói: “Cảm ơn Khâm Khâm.”
Giang Khâm: !!!!!!
Lương Trì mới gọi cậu cái gì?
Khâm Khâm?
Lương Trì gọi cậu là Khâm khâm !
Dái tai trắng như ngọc lập tức biến thành thạch nhỏ màu hồng, Giang Khâm cắn môi dưới, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm xuống mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
“Số 29, cơm gà hầm nấm.” Cô ở căng tin hét lên.
Tại sao anh ta lại đột nhiên gọi cậu như vậy? Chẳng lẽ là do cậu đưa cho Lương Trì một phiếu ăn sao? !
Giang Khâm xoa xoa hai má nóng bừng, từ bỏ suy nghĩ về lý do lúc này, nhanh chóng bưng món cơm gà hầm nấm của mình từ bên cạnh Lương Trì rời đi.
Sau khi tìm được một chiếc bàn trống trong góc, Giang Khâm đặt cơm lên bàn, quay lại lấy đũa thì tình cờ gặp Trần Miên đang đi về phía nhà ăn.
Hai người ánh mắt nhìn nhau, Trần Miên nhếch khóe môi, bình tĩnh chào Giang Khâm, không còn vẻ mặt xấu hổ như vừa rồi.