Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Thầm Học Trưởng Tra Công Trong Truyện Thế Thân

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi dọn dẹp cả buổi sáng, Giang Khâm cuối cùng cũng trang trí xong bàn làm việc của mình.

Cậu chọc vào vật trang trí nhỏ trên bàn, đó là một con ếch nhỏ đang ngồi trên tòa sen. Khi cậu chạm vào, con ếch nhỏ sẽ nhẹ nhàng lắc lư từ bên này sang bên kia.

Ngoại trừ những món đồ trang trí nhỏ, Giang Khâm còn đặt mấy chậu cây lên kệ, chiếm một nửa diện tích tấm ván, phần còn lại đặt trên bàn.

Trái lại, bàn của Lương Trì trống rỗng, chỉ có một chiếc máy tính.

Cảm giác không giống như làm việc ở đây, mà giống như đặt những thứ không thể đem đi ở đây, rồi mang đi sau.

Giang Khâm mím môi, đẩy chậu cây nhỏ của mình về phía Lương Trì, do dự nói: "Lương Trì, anh có muốn cây mọng nước không?"

Lương Trì nhướng mi, trước nhìn Giang Khâm, nghe xong liền rũ mắt liếc nhìn cây mọng nước trước mặt.

Cùng bàn tay Giang Khâm lớn nhỏ giống nhau, những cánh hoa mum múp đáng yêu, như là nắm thành một đoàn nhỏ.

Lương Trì thu hồi tầm mắt, trầm giọng đáp: “Cám ơn.”

Giang Khâm hai mắt sáng lên, cậu cầm cây mọng nước vô cùng hứng thú đưa cho Lương Trì, đặt lên kệ đối diện cửa sổ.

Thịch thịch thịch, có tiếng gõ cửa văn phòng.

Tạ Nam Ngự đứng ở cửa nhìn thấy Lương Trì ở sau lưng Giang Khâm, lông mày nhanh chóng nhíu lại, rồi vội vàng điều chỉnh: "Khâm Khâm, tan làm rồi."

Giang Khâm theo phản xạ nhìn lên đồng hồ trên tường, thời gian đã chỉ 11 giờ 45 phút trưa, không hiểu vì lý do gì mà thở phào nhẹ nhõm.

May mắn bây giờ không phải là 9 giờ 45.

Trong lúc chờ Giang Khâm trả lời, Tạ Nam Ngự đã bước vào trong phòng, nhìn bàn làm việc của Giang Khâm, cười khẽ: "Khâm Khâm vẫn thích cây mọng nước như trước." Lời nói của hắn bộc lộ sự thân mật giữa hắn với Giang Khâm, Tạ Nam Ngự nghiêng người bên cạnh Giang Khâm, giống như vô tình liếc nhìn Lương Trì, "Cậu cũng là thực tập sinh của trường đại học W à?"

"Ừ." Lương Trì cũng không thèm để ý tới người trước mặt, bình tĩnh đáp lại, tiếp tục làm việc của mình.

Nhưng không đến hai giây, Lương Trì đột nhiên nhớ tới cái gì, đóng máy tính lại, ngẩng đầu nói với Giang Khâm: "Đi ăn cơm sao?"

Giang Khâm lập tức gật đầu: "Đi."

Làm lơ ánh mắt u ám của Tạ Nam Ngự, Lương Trì dẫn Giang Khâm ra khỏi văn phòng, để lại Tạ Nam Ngự một mình trong căn phòng trống.

Lòng bàn tay ấn vào góc bàn càng lúc càng mạnh, đôi mắt tối sầm, như đêm mưa sắp có bão.

Trần Miên thăm dò, thấy trong văn phòng chỉ có duy nhất Tạ Nam Ngự, trực tiếp bước vào mà không gõ cửa.

" Tạ tổng, biên bản cuộc họp hôm nay." Trần Miên lấy ra một tập tài liệu từ trong tay, đưa cho Tạ Nam Ngự.

Ý định ban đầu không phải tìm Tạ Nam Ngự, nhưng nếu hắn ở đây, Trần Miên liền thuận tay giao tài liệu cho Tạ Nam Ngự để tránh việc y phải tìm thời gian để thực hiện một thêm chuyến nữa.

Sau một buổi sáng bận rộn, Trần Miên hơi đói, định xuống nhà ăn sau khi giao tài liệu.

Hiện nay, căng tin có món sườn heo chua ngọt, vị chua ngọt là món y thích nhất.

Trần Miên vô thức liếʍ môi dưới.

Tạ Nam Ngự hồi lâu không nhận văn kiện, Trần Miên cau mày, ngẩng mặt vừa vặn đối diện ánh mắt khó hiểu của người đàn ông, khiến y nhất thời giật mình.

Suy nghĩ một chút, Trần Miên đặt tài liệu trực tiếp lên bàn bên cạnh, quay người nhanh chóng rời đi. Mới đi được hai bước, một lực mạnh đã tóm lấy cơ thể y, khiến y loạng choạng về phía trước vài bước.

Phanh một tiếng vang lớn, cánh cửa văn phòng trước mặt y đóng lại trong giây lát, Trần Miên bị cưỡng chế quay mặt lại.

Tạ Nam Ngự quả nhiên nắm lấy cánh tay đang vùng vẫy của Trần Miên, đè ở trên tường, cúi người cắn đôi môi đỏ mọng.

"Anh phát bệnh gì vậy!" Trần Miên giãy dụa muốn tránh thoát, nhưng người này sức lực quá lớn, y phản kháng thế nào cũng bị Tạ Nam Ngự dùng vũ lực ngăn cản.

Tạ Nam Ngự cắn vào tai Trần Miên, hơi thở nóng bỏng của hắn xâm nhập vào cổ y, khiến Trần Miên run rẩy.

Y ngẩng cổ lên, để lộ làn da trắng sứ từng chút một vết đỏ, đôi mắt phủ đầy sương mù, trông mỏng manh lại đáng thương.

Tạ Nam Ngự không nhắm mắt, ngắm nhìn tư thế của Trần Miên bên dưới hắn, thì thầm vào tai Trần Miên: “Miên Miên.”

Như giao triền dạt dào với tình nhân , dịu dàng gọi tên người yêu.
« Chương TrướcChương Tiếp »