Chương 48

Giang Khâm đã từ chối ba lần, yêu cầu được đối xử như những nhân viên bình thường.

Tạ Nam Ngự không hiểu, sao có thể so sánh em trai Tạ Nam Ngự với người thường được.

Khi hai người đang giằng co, Trần Miên xuất hiện, giống như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, cầm một ít tài liệu, ngón tay cong cong gõ cửa: " Tạ tổng, cuộc họp sắp bắt đầu."

Tạ Nam Ngự đành phải đi họp trước, bỏ lại Trần Miên và Giang Khâm.

"Có chuyện gì vậy?" Trần Miên hỏi.

Lúc này, hình ảnh của Trần Miên trong lòng Giang Khâm càng cao hơn, bộ đồ đen của y dường như tỏa ra ánh sáng vàng. Giang Khâm nhăn mặt nói: "Thầy Trần, thầy có thể đưa em đến chỗ làm việc của thực tập sinh được không?"

Trần Miên cuối cùng cũng hiểu được sự xấu hổ của Giang , dở khóc dở cười. Ở trong lòng mắng Tạ Nam Ngự, đáp "Đương nhiên."

"Cảm ơn thầy Trần."

Trần Miên dẫn Giang Khâm xuống lầu, vừa đi vừa nói với cậu: "Tôi vừa đi hỏi nhân sự. Trường học các em có hai thực tập sinh, tôi đã sắp xếp các em ở cùng văn phòng, để thuận tiện cho việc liên lạc."

Thầy Trần quả thực là một người tốt.

Giang Khâm hai mắt sáng ngời, đáp: "Vâng."

Trần Miên đưa Giang Khâm đến văn phòng góc trên tầng hai. Thực tập sinh đều ở đây làm việc, y không thể đối xử đặc biệt với Giang Khâm, nếu không Giang Khâm nhất định sẽ bị xa lánh.

Không giống như Tạ Nam Ngự cậu chủ trẻ cao cao tại thượng, ở mấy năm làm việc trong công ty, Trần Miên đối với đạo lý đối nhân xử thế xem như là hiểu rõ.

Cũng vì sự đối xử đặc biệt của Tạ Nam Ngự với anh, Trần Miên thường xuyên bị các nhân viên khác chế giễu, y thường nghe họ thầm mắng mỏ người thân của mình trong phòng trà. Thậm chí tệ hơn còn gọi anh là ‘kỹ nữ” vô liêm sỉ.

Lúc đầu y rất tức giận lại ủy khuất, nhưng sau đó y nghiến răng dùng thực lực chặn miệng những người đó lại, mà Tạ Nam Ngự lại không hề biết gì về tất cả những điều này. Sợ là hắn vẫn cảm thấy y phải biết ơn sự “chiếu cố” của hắn bao năm qua.

Mà hắn biết thì cũng sẽ đối với y mỉa mai châm chọc.

Trần Miên im lặng chế nhạo, những cảm xúc u ám quét sạch khỏi mắt y.

"Khâm Khâm, văn phòng của tôi ở tầng sáu, nếu có việc gì có thể trực tiếp đến gặp tôi. Tôi còn có việc khác nên đi trước."

"Được, cảm ơn thầy Trần." Giang Khâm cùng Trần Miên tạm biệt.

Trong cặp có một máy tính, một cốc nước, một chậu cây và một số đồ trang trí. Giang Khâm lấy từng cái một ra và bắt đầu sắp xếp bàn làm việc của mình một cách hứng thú.

Cậu sẽ thực tập ở đây hơn hai tháng nên tất nhiên bàn làm việc của cậu phải được trang trí đẹp mắt.

Giang Khâm luôn thích trang trí nơi ở của mình. Có rất nhiều bức ảnh và bức tranh phong cảnh được cậu vẽ trong phòng ngủ ở nhà, ngoài ban công còn có vài chậu hoa các loại.

Chờ một thực tập sinh khác đến, đầu tiên cậu hỏi trước liệu cậu có thể đặt một vài chậu cây trong văn phòng không. Sau khi được phép, cậu chuyển hai chậu cây từ sân sau nhà đến văn phòng.

Những chiếc bàn được ghép lại và ngăn cách bằng vách ngăn, Giang Khâm để chiếc bàn hướng về phía ánh nắng mặt trời, vị trí thông gió tốt hơn để cho một thực tập sinh khác.

Thịch, thịch, thịch.

Có tiếng gõ cửa vài lần, Giang Khâm ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một câu "Xin chào" nghẹn ngào không nói được một lời.

Cậu đứng ở tại chỗ, trên tay vẫn cầm cây mọng nước mini, nhìn chằm chằm vào người mới tới, tầm mắt theo anh di chuyển mà di chuyển.

Thấy người vẫn còn ngơ ngác, Lương Trì đặt cặp sách lên nửa bàn bên kia, nhấc lên mí mắt, giọng nói lạnh lùng trầm thấp như trước: “Không quen biết tôi à?”

Giang Khâm đột nhiên phản ứng lại, lông mi dày nhanh chóng chớp chớp, buột miệng nói: "Tôi biết anh, anh tên Lương Trì."

"Lương Trì chính là một thực tập sinh khác a." Giang Khâm nhỏ giọng lầu bầu.

Lương Trì thính lực tốt, nghe hết câu này, giọng điệu bình tĩnh lặp lại: “Đúng vậy, Lương Trì chính là một thực tập sinh khác.”

----------