Chương 47

Không ngờ tới lại trùng hợp như vậy gặp nhau ở đây, Giang Khâm ngơ ngác nhìn chằm chằm Lương Trì, trong đầu chợt nhớ lại lời nói của Vạn Hiểu Nguyên, cảm thán thế sự vô thường, cúi đầu nhỏ giọng thở dài.

Lương Trì: ?

"Đã tìm được chỗ thực tập chưa?" Lương Trì hỏi.

Giang Khâm gật đầu: "Tìm được, còn anh thì sao?"

“Ừ.”

Chỉ sau vài câu trao đổi đơn giản, Lương Trì có việc nên rời đi trước.

Giang Khâm đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng Lương Trì biến mất ở chỗ rẽ, ánh mắt có chút tối, cúi đầu đi về hướng khác.

Trong mấy năm đại học, tương tác của cậu với Lương Trì chủ yếu tập trung vào năm cậu mới trở về Trung Quốc. Khi đó, cậu mới bước vào ngành công nghệ phần mềm, thường xuyên xem không hiểu được các bài tập do giáo sư giao. rồi phải da mặt dày đi thỉnh giáo Lương Trì. Sau này dưới sự hướng dẫn của Trần Miên, số lần đến tìm Lương Trì ngày càng ít, bọn họ dần mất đi nhiều tiếp xúc.

Lương Trì thường rất bận rộn, ngoài việc đi học, anh còn đi làm bán thời gian. Sau khi mẹ nhập viện, anh rất ít khi đến trường. Tương tác giữa họ cũng dừng lại ở việc trò chuyện trên điện thoại.

Một tuần sau, Giang Khâm chính thức báo danh với công ty thực tập.

"Thiếu gia, địa chỉ công ty ở đâu?"

Nghe vậy, Giang Khâm nhớ ra cậu đã quên nói với chú tài xế về công ty thực tập. Cậu lấy danh thϊếp ra và nói cho tài xế địa điểm đầy đủ.

Chú Lưu dừng lại một lúc, rồi mới trả lời: "Được."

Ông đã từng chở Giang Khâm đi trên con đường này nhiều lần trước đây, thậm chí ở đây còn có một chỗ đậu xe đặc biệt. Ông đậu xe trước cửa công ty một cách quen thuộc.

Lúc này Giang Khâm còn chưa ý thức được có điều gì đó không ổn, sau khi tạm biệt chú tài xế, cậu liền mở cửa xe bước xuống rồi đi vào công ty.

Vừa bước vào, Giang Khâm liền cảm nhận được ánh mắt từ mọi hướng, cậu nhíu nhíu mày, đi tới quầy lễ tân hỏi: "Xin chào, tôi là thực tập sinh tại trường đại học W..."

Lời còn chưa nói xong, đầu cậu đã bị nhẹ nhàng xoa xoa. Giang Khâm bối rối ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đen của Tạ Nam Ngự.

!

Đôi mắt dần dần mở to, Giang Khâm lắp bắp: "Nam, Nam Ngự ca, thật trùng hợp."

Tạ Nam Ngự khẽ cười một tiếng, không có đáp lại lời nói Giang Khâm, ngược lại có chút cảm khái nói: "Khâm Khâm xác thực đã lâu không có tới đây."

Đầu óc nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của Tạ Nam Ngự, thẳng đến khi tầm mắt của cậu chạm vào Trần Miên đang đi về phía sau Tạ Nam Ngự, Giang Khâm đã hoàn toàn hiểu ra.

Cậu rốt cuộc hiểu lời nói của giảng viên hướng dẫn! ! !

Trần Miên hơi ngạc nhiên khi thấy Giang Khâm chủ động có mặt tại công ty.

Dù sao, theo quan sát trước đây của y, tên chó Tạ Nam Ngự đối với Giang Khâm là tình yêu đơn phương. Tạ Nam Ngự và Giang Khâm ở cùng một khung hình chỉ có thể là tên chó Tạ Nam Ngự đến khıêυ khí©h Giang Khâm.

"Thầy Trần." Giang Khâm cùng Trần Miên chào hỏi.

Trần Miên gật đầu và hỏi Giang Khâm: "Sao đột nhiên em lại đến công ty?"

Giang Khâm đưa danh thϊếp cho Trần Miên xem.

"Khâm Khâm, em đến đây để thực tập?" Trần Miên nhướng mày, rất là khϊếp sợ.

Hai người giao lưu không để ai vào mắt khiến Tạ Nam Ngự ngày càng không vui, Trần Miên đối với mọi người đều ôn nhu dịu dàng ngoại trừ hắn lại khiến hắn càng không vui.

Sắc mặt Tạ Nam Ngự càng ngày càng đen, hắn lạnh lùng nói: “Xem ra công việc của thư ký Trần đã hoàn thành rồi.”

Đôi mắt của Trần Miên đột nhiên tối sầm lại, y phớt lờ ánh mắt sáng quắc của Tạ Nam ngự, đối với Giang Khâm nói bằng giọng ấm áp: "Khâm Khâm, có việc gì có thể trực tiếp liên hệ với tôi." Sau đó lập tức quay người rời đi, ngay cả khi đi ngang qua Tạ Nam Ngự cũng không dừng lại.

"Mối quan hệ giữa Khâm Khâm và thư ký Trần hình như rất tốt."

Biết mình sẽ gặp phải màn này, Giang Khâm lựa chọn bất chấp tất cả, chậm rãi nói: "Ừm, thầy Trần là một người rất tốt."

"So với anh trai thì sao?"

“Anh ấy tốt.”

Chiếc lọ vỡ bị đập thành từng mảnh, Giang Khâm cảm thấy vô cùng thoải mái. Có lẽ là do trước đây cậu quá gánh nặng về mặt tinh thần. Mỗi lần giao lưu với một vài tra công, Giang Khâm sẽ nảy sinh ý muốn trốn thoát mãnh liệt, tim cậu sẽ nhảy tới cổ họng vì căng thẳng.

Hãy để tự nhiên diễn ra, Khâm Khâm.

Trong lòng một hình người nhỏ bé nằm trên đất, sờ bụng rồi nhàn nhã thở ra.

Giang Khâm cũng nghe theo lòng mình mà nằm xuống, tương lai giặc tới thì đánh, nước đến thì chặn.

Tạ Nam Ngự đã an bài chỗ làm việc cho Giang Khâm ở văn phòng đối diện hắn. Giang Khâm đã bị sốc sau khi nhìn thấy nó.

Có thực tập sinh nào ngồi ở phòng phó giám đốc làm việc không? ! !

Tạ Nam Ngự muốn hại cậu QAQ