Đêm nay bố mẹ Giang kết thúc công tác về nhà, Giang Khâm muốn ra sân bay đón họ nên nhờ chú tài xế đổi hướng đi đến sân bay.
Một tháng không gặp, mẹ Giang vừa nhìn thấy Giang Khâm, bà liền ném hành lý cho bố Giang, chạy đến ôm Giang Khâm.
"Khâm Khâm, sao con lại tới đây?"
"Con đến đón bố mẹ."
Mẹ Giang bật cười, con trai bà tuy rất thông minh nhưng lại luôn ngốc ngốc khi giao tiếp với người khác. Điều này chưa bao giờ thay đổi, giống như khi cậu còn nhỏ.
Sau khi gặp nhau, cả nhà ba người cùng nhau về nhà.
Trên bàn ăn, bố Giang đột nhiên nhắc đến: “Khâm Khâm, con có phải hay không muốn đi thực tập à?”
Giang Khâm sửng sốt một chút, chợt nhận ra cuộc sống đại học của mình sắp kết thúc sau vài tháng nữa, cậu gật đầu: “Vâng.”
Mẹ Giang múc một bát súp đặt trước mặt Giang Khâm: "Khâm Khâm, công ty Nam Ngự chuyên về phần mềm. Sao con không trực tiếp đến công ty Nam Ngự thực tập?"
"Không được, mẹ." Giang Khâm lắc đầu ngay lập tức.
“Khâm Khâm trưởng thành rồi.” Mẹ Giang cười, giọng điệu có chút chua chát: “Trước đây không phải con dính Nam Ngự nhiều nhất sao? Ngày thường ai cũng đều không tìm, chỉ toàn tìm anh Nam Ngự của con.”
Giang Khâm hít một hơi thật sâu, đặt một miếng rau diếp vào bát của mẹ Giang, thanh âm nhỏ nhẹ "Mẹ."
Tâm lập tức dịu xuống, mẹ Giang nhéo mặt Giang Khâm: “Cám ơn Khâm Khâm.”
Giang Khâm mím môi, mỉm cười ngượng ngùng.
Câu lạc bộ hội họa gần đây rất bận rộn, hội trưởng lớn hơn họ một tuổi, sau khi tốt nghiệp đã giao câu lạc bộ hội họa cho Vạn Hiểu Nguyên và Giang Khâm. Hiện tại đến lượt họ sắp tốt nghiệp, Giang Khâm cũng cần phải giải quyết việc bàn giao câu lạc bộ hội họa cho đàn em của mình.
"Khâm Khâm, cậu sau khi tốt nghiệp muốn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh hay đi làm?" Vạn Hiểu Nguyên treo bức tranh cuối cùng lên tường, quay đầu hỏi Giang Khâm.
"Đi làm." Giang Khâm không chút do dự nói.
Vạn Hiểu Nguyên gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, nheo mắt lại, tinh nghịch nhìn Giang Khâm: “Khâm Khâm, cậu có phải hay không cùng Lương Trì có hẹn?”
Giang Khâm dừng việc đang làm, bối rối nhìn Vạn Hiểu Nguyên: "Hả? Hẹn gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Giang Khâm, Vạn Hiểu Nguyên thu hồi ánh mắt bát quát, cảm thán: "Người chị em của tớ với Lương Trì có cùng giảng viên hướng dẫn. Cô ấy nói Lương Trì từ chối danh ngạch nghiên cứu sinh sau đại học mà giảng viên đề cập. Chậc chậc, không hổ là là học bá đứng đầu, chính là rất có cá tính. Người khác cầu mà không được, còn cậu ấy trực tiếp từ chối."
Giang Khâm nghe điều này liền cau mày lại, theo ý kiến
của cậu, một người lợi hại như Lương Trì nên tiếp tục đào tạo nghiên cứu sâu.
Vạn Hiểu Nguyên tiếp tục nói: “Bất quá, tớ nghe nói gia cảnh nhà cậu ấy không tốt lắm, có thể đây cũng là một nguyên nhân.”
Giang khâm như đang suy nghĩ gì đó.
"Quên đi, không nói cậu ấy nữa. Khâm Khâm, tan học có muốn đi sau phố không? Hội trưởng đã đặt chỗ ở đó rồi."
Có một phòng trưng bày nghệ thuật ở con phố phía sau, bọn họ trước đây thường đến đó để tụ tập.
Giang Khâm đang định từ chối, cậu đi chính là một cái bóng đèn sống, lúc này đột nhiên điện thoại của cậu kêu vang.
Đó là tin nhắn từ giảng viên hướng dẫn của cậu, yêu cầu cậu đến văn phòng sau giờ học.
“Giảng viên hướng dẫn tìm tớ.”
"Được." Vạn Hiểu Nguyên tiếc nuối nhún vai.
Giang Khâm dự cảm giảng viên hướng dẫn đột nhiên tìm cậu là có nguyên nhân, sau khi đến đó mới biết là vì kỳ thực tập. Cậu đã sớm nghe nói có một số giảng viên hướng dẫn sẽ trực tiếp phân công ty thực tập cho những sinh viên xuất sắc trong nhóm của họ, giảng viên hướng dẫn của Giang Khâm là một trong số đó.
"Cảm ơn thầy." Giang Khâm lịch sự cảm ơn.
Nhưng giảng viên hướng dẫn nói: "Không cần cảm ơn, chính là thầy được lợi từ em hết."
Giang Khâm không hiểu, đang định hỏi thì điện thoại của giảng viên gọi đến, Giang Khâm không còn cách nào khác đành lấy danh thϊếp của người phụ trách công ty và đi ra khỏi văn phòng.
Cánh cửa văn phòng bên cạnh vừa vặn cũng mở ra, Giang Khâm tùy ý liếc mắt, liền nhìn thấy Lương Trì đồng thời đi ra.