Một người đàn ông trung niên mặc vest, thắt cà vạt ngồi ở ghế sau xe, Lương Trì ở bên cạnh ông ta ngồi xuống, không chào hỏi gì, hỏi thẳng: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Người đàn ông trung niên đang tựa lưng vào ghế sô pha, khí chất uy nghiêm điềm tĩnh, cả người toát ra hơi thở của người thuộc tầng lớp cao cấp.
"Cảnh Sinh, con liên lạc với Văn Thanh chính là vì đứa trẻ nhà họ Giang phải không?"
"Liên quan gì tới ông?" Lương Trì bình tĩnh nói.
Nghe vậy, người đàn ông không tức giận mà chỉ cười.
"Cảnh Sinh, con nhìn xem, con rõ ràng biết chỉ dựa vào bản thân con hiện tại ngay cả lấy tấm vé của một người họa sĩ cũng không thể lấy được, vì cái gì con không muốn trở về?"
Trên mặt Lương Trì hiện lên tia chán ghét, không muốn ở cùng với người đàn ông lật lọng tráo trở này: “Như thế nào, ông nhiều đứa con ưu tú như vậy mà còn không có ích sao? Cố tình tìm đến tôi, một sinh viên nghèo sống lưu lạc bên ngoài đến ngay cả một tấm vé của họa sĩ cũng không có được.”
Sắc mặt người đàn ông tối sầm, muốn lên cơn tức giận, những gì Lương Trì nói chính là lời thật: “Chúng nó quả thực không bằng con, Cảnh Sinh.”
Xe dừng lại ở bệnh viện trung tâm thành phố, Lương Trì mở cửa bước xuống xe đi đến bệnh viện chăm sóc Vạn Phương.
Nhìn thấy Lương Trì rất quan tâm đến người mẹ nuôi nhưng lại không để ý đến cha mẹ ruột, người đàn ông trong lòng lại dâng lên tức giận, nói với Lương Trì sau lưng: "Con không muốn gặp mẹ ruột của mình sao?"
Lương Trì dừng một chút, thanh âm tựa như đêm tối u ám, không chút cảm xúc: “Tôi chỉ có một mẹ.”
Khi Lương Trì đến phòng bệnh, Vạn Phương vẫn đang ngủ. Nghe y tá nói rằng Vạn Phương gần đây trở nên thật thích ngủ, có lẽ là di chứng của việc điều trị.
Lương Trì đi đến bên giường, sau đó ngồi lên ghế phụ chờ Vạn Phương tỉnh lại.
Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, Lương Trì nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu mưa, tiếng tí tách tí tách rơi trên cửa sổ. Trên đường dần dần không có người đi bộ, chỉ có dòng xe cộ đều đều.
Khi vẫn còn ở ngôi làng nhỏ, Lương Trì đã nghe đến thành phố W. Nghe nói ở đây có hoa anh đào vào tháng 3 và tháng 4, mùa mưa là vào tháng 6 và tháng 7, nhiệt độ vào mùa hè rất cao, nhưng tới thời điểm nhất định có thể giảm từ 10 đến 20 độ.
Ở đây có rất nhiều trường học xuất sắc và là nơi quy tụ những nhân tài. Lương Trì được nhận vào ngành công nghệ phần mềm của Đại học W với thành tích đệ nhất. Nhưng điều anh vui nhất lúc đó không phải là kết quả thi đại học.
Lương Trì đến thành phố W trước để thuê nhà và mua đồ nội thất. Anh đã tiêu gần hết số tiền đi làm bao nhiêu năm, chỉ để lại một khoản tiền học phí.
Cuối cùng anh cũng có thể đưa Vạn Phương rời khỏi nơi ma quỷ đã giam cầm họ nhiều năm.
Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, Lương Trì về nhà đón Vạn Phương thì thấy mẹ mình lại bị cha nuôi đánh đập. Cha nuôi lại thua hết tiền nên trở về hỏi Vạn Phương, bà khăng khăng không chịu đưa, vừa khóc vừa nói số tiền đó là để cho tiểu Trì đi học đại học.
"Hừ! Vào đại học? Ông đây đã nuôi nó lớn như vậy, tiểu tạp chủng cả đời này đều con mẹ nó phải mang bô tiểu cho ông!"
Lương Trì bình tĩnh bước tới, đẩy cha nuôi ra khỏi Vạn Phương, giữ im lặng mặc cho cha nuôi mắng mỏ gay gắt.
Ngày hôm sau, cha nuôi bị công an bắt đi và bị buộc tội tụ tập đông người để đánh bạc, cố ý gây thương tích cho người khác và xâm phạm tìиɧ ɖu͙© với phụ nữ.
Cuộc sống ở thành phố W vẫn như cũ bận rộn, ngoài việc đi học, Lương Trì còn làm việc bán thời gian, tuy mệt nhưng không vất vả.
Lương Trì thu hồi ánh mắt đen tối, cúi đầu nhìn mẹ mình trên giường bệnh, bà đang ngủ không yên, lông mày nhíu lại, thân thể không còn trẻ cuộn tròn trong chăn bông màu trắng.
Số phận dường như vẫn luôn trêu đùa anh, khiến anh không bao giờ nhìn thấy được ánh bình minh.
--------------