Giang Khâm đứng bên ngoài phòng máy tính trên tầng 6, trong tay cầm lấy bức tranh. Hành lang không bật đèn, trong phòng tối đen như mực. Giang Khâm không khỏi nghiêng người nhìn về phía phòng máy tính.
Nói là để quên đồ, nhưng Lương Trì vào trong đã mấy phút nhưng vẫn chưa ra.
Hành lang trống trải, có một cánh cửa kính không đóng, gió từ bên ngoài thổi vào, phát ra những âm thanh ầm ĩ trầm thấp.
Một giây, hai giây, ba giây.
Giang Khâm cúi đầu, nhanh chóng đi vào phòng máy tính, sau đó bang một tiếng đυ.ng vào người Lương Trì.
“Thực xin lỗi.”
Lương Trì nhìn Giang Khâm đột nhiên lùi lại một bước, như đang tránh né một con mãnh thú hồng thủy nào đó, nhẹ giọng nói: “Muốn nhào vào vòng tay tôi à?”
Giang Khâm: !
May mà Lương Trì dường như chỉ thuận miệng nói đùa. Trong lúc Giang Khâm vẫn còn đang ngơ ngác, anh nắm cổ áo cậu xoay nửa vòng, rồi hai người cùng nhau rời khỏi phòng máy tính.
Triển lãm nghệ thuật của ngài Wasting đã sớm kết thúc, nhưng Giang Khâm không nhìn thấy Lương Trì tại buổi triển lãm ngày hôm đó.
Ngoài ra, vé của ngài Wasting rất khó kiếm được, không dễ để có được một vé, trừ khi có mối quan hệ nhân mạch tốt giống Tạ Nam Ngự.
Cảm kích đối với Lương Trì càng tăng lên, Giang Khâm chủ động mở miệng: "Học trưởng, tôi ..." Nói một nửa, đã bị Lương Trì cắt ngang.
Lương Trì nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng: "Lại muốn mời tôi ăn cơm sao?"
Miệng đang hé mở dần dần khép lại thật chặt, Giang Khâm nuốt xuống lời muốn nói, đầu ngón tay vô thức xoa xoa bức tranh trong tay.
Làm sao Lương Trì biết cậu định nói gì? !
Giang Khâm mím môi, chuyển chủ đề: "Học trưởng, có thể hỏi một chút anh như thế nào mua được vé của ngài Wasting không?"
“Không thể.”
Giang Khâm: “Hả?”
"Triển lãm nghệ thuật có đẹp không?"
"Rất đẹp!" Nhắc đến tranh của ngài Wasting, đôi mắt Giang Khâm đột nhiên sáng lên. Cũng mặc kệ luôn Lương Trì như thế nào lấy được vé, thao thao bất tuyệt nói: "Tranh của ngài Wasting rất cá tính, trung hòa giữa tranh sơn thủy trong nước với phong cách cung điện Âu Mỹ, kỹ thuật vẽ tranh phi thường lợi hại…”
Tuy chưa từng tham gia vào lĩnh vực mỹ thuật nhưng Lương Trì vẫn kiên nhẫn lắng nghe lời Giang Khâm, hơn nữa còn có thể thỉnh thoảng bày tỏ ý kiến
của riêng mình.
Anh nhìn ra được Giang Khâm rất thích Wasting, nhắc đến người này liền mặt mày hớn hở, phi thường nhảy nhót.
"Thích đến vậy sao?" Lương Trì nhịn không được nói.
Giang Khâm dừng lại, ngữ khí nghiêm túc và trang trọng: "Ngài Wasting là thần tượng của tôi."
"Cậu thích vẽ, tại sao lại muốn đăng ký học ngành công nghệ phần mềm?"
Giang Khâm giật mình, phản xạ có điều kiện lấy bức tranh che miệng lại.
Không cẩn thận nói quá nhiều...
Một lúc lâu sau, Giang Khâm trả lời, giọng nói có chút không tự tin: "Sở thích không thể kiếm cơm ăn, công nghệ phần mềm vẫn là tốt nhất để kiếm việc làm."
Lương Trì cười nhẹ, âm thanh nhẹ nhàng từ trong mũi truyền ra: “Cậu thật đúng là suy nghĩ chu toàn.”
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cậu thiếu gia lớn lên trong cẩm y ngọc thực sẽ nghĩ đến vấn đề việc làm.
Lương Trì không hỏi sâu. Anh chưa bao giờ là người có bản tính tò mò tới cùng khi đối xử với người khác. Hời hợt lướt qua mới là đãi nhân lễ phép.
Giang Khâm vô cớ cảm thấy lỗ tai ấm áp, thấp giọng nói lời cảm tạ: "Cám ơn."
Trước cổng trường dòng xe cộ qua lại không ngừng, chiếc Cayenne màu đen ẩn mình trong rừng cây phía đông lặng lẽ theo chân người đi bộ ra bên đường.
Đôi mắt của Lương Trì tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn chiếc Cayenne đang di chuyển chậm rãi phía sau.
"Giang Khâm, tài xế tới đón cậu à?"
"Ừm, chú tài xế đang đợi tôi ở bên kia đường."
Lương Trì tiễn Giang Khâm sang bên kia đường, nhìn thấy Giang Khâm lên xe vẫy tay chào tạm biệt anh, cái đầu tóc xù xù tựa vào cửa sổ, phản chiếu một bóng người nhỏ. Lương Trì nhếch khóe môi lên một cách tinh tế, ánh mắt chú ý đến chiếc Cayenne đang đậu bên đường, đôi mắt đen đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Thiếu gia." Tài xế xuống xe đang định mở cửa cho Lương Trì thì anh đi vòng sang bên kia, tự mình mở cửa bước vào.