Khi tin tức bại lộ, Triệu Thiên Vãn cuối cùng cũng nhìn rõ bản chất cặn bã của người đàn ông mình yêu, y hoàn toàn đau lòng và lên kế hoạch giả chết để trốn thoát khỏi Bùi Căng Lễ. Lúc đầu, Bùi Căng Lễ chỉ nghĩ rằng hắn đã mất đi một người tình ngoan ngoãn và không để tâm đến điều đó. Nhưng vô số lần nghĩ đến thanh niên ôn hòa lại có chút tính tình đó, hắn mới dần dần nhận ra bản thân thực sự đã yêu Triệu Thiên Vãn.
Bùi Căng Lễ hối hận đến mức say khướt suốt ngày đêm, khẩn cầu được gặp lại Triệu Thiên Vãn trong giấc mơ. Mãi cho đến khi biết được Triệu Thiên Vãn giả chết, hắn mới vui lên. Phái người âm thầm dẫn Triệu Thiên Vãn về nước, đồng thời dùng thủ đoạn cưỡng chế Triệu Thiên Vãn vây ở bên cạnh. Cả hai trải qua một phen ngược tâm ngược thân. Cuối cùng Bùi Căng Lễ phải mất đi nửa cái mạng, mới có thể truy thê hỏa táng tràng lên được bờ.
Ngay cả khi truy thê, hắn đều cường ngạnh cứng rắn. Giang Khâm không tin lời nói của Bùi Căng Lễ rằng hắn “thân bất do kỷ”.
Thấy Giang Khâm vẫn im lặng, Bùi Căng Lễ cảm thấy bất lực, chán nản mấy lần. Hắn cau mày nói: "Khâm Khâm, chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi.".
Giang Khâm kéo Vạn Hiểu Nguyên, người đang xem diễn đến mê mẩn, ra khỏi khách sạn.
"Khâm Khâm, cậu và Bùi Căng Lễ…..” Vạn Hiểu Nguyên lén nhìn Giang Khâm.
“Bạn trai cũ.”
Vạn Hiểu Nguyên trợn tròn mắt: !
"Hiểu Nguyên, tốt nhất cậu không nên kết hôn với Bùi Căng Lễ." Giang Khâm khuyên nhủ từ tận đáy lòng.
Nghe vậy, Vạn Hiểu Nguyên hít sâu một hơi: "Khâm Khâm, cậu không thể quên đi mối tình cũ sao?!"
Cô đây là ăn dưa tới đại dưa hào môn cẩu huyết sao!!
“Cậu hiểu lầm rồi.” Giang Khâm không thể nói cho Vạn Hiểu Nguyên chuyện tương lai xảy ra, chỉ nói: “Hiện tại hắn đã có bạn trai.”
Vạn Hiểu Nguyên hiểu ý, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Hừ, tra nam. Hắn có bạn trai, còn muốn cùng bà đây liên hôn, cầu tên khốn tra nam này nửa người dưới không dùng được nữa.”
Sau khi tạm biệt Vạn Hiểu Nguyên, Giang Khâm trở lại trường học, định mang những bức tranh còn dang dở trong ngày về nhà và tiếp tục vẽ.
Hôm nay là thứ bảy, phòng học không có bao nhiêu người, nếu là mấy hôm trước thì toàn bộ tòa nhà đều được chiếu sáng rực rỡ. nhưng tối nay chỉ có tầng sáu có một phòng sáng đèn.
Phòng vẽ tranh ở tầng bốn, Giang Khâm ấn nút thang máy, thang máy hiện lên từ tầng sáu đi xuống.
Có tiếng ding-dong, cửa thang máy mở ra, một người bước ra.
Giang Khâm nhìn người trước mặt không chớp mắt, nhất thời không bước vào thang máy.
“Học trưởng.”
Lương Trì vừa mới hoàn thành chương trình trên máy tính trong phòng máy tính, anh thật không ngờ lúc này lại gặp Giang Khâm trong thang máy.
Mặc dù học cùng khoa nhưng họ không gặp nhau hầu hết thời gian. Điểm giao nhau duy nhất là các khóa học chuyên môn mà họ cùng tham gia, mà khi đó họ sẽ không nói một lời nào vì không có cơ hội và không có nhu cầu.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là lúc Giang Khâm gọi điện cho Lương Trì khi cậu say rượu và nhờ Lương Trì đến đón.
"Có chuyện gì à?" Lương Trì hỏi, không biết tại sao tối thứ bảy Giang Khâm lại đến khu phức hợp.
Giang Khâm hiểu lầm, ánh mắt chợt tối sầm, lắc đầu nhỏ giọng đáp lại: "Không có việc gì."
Cửa thang máy sắp đóng lại, Giang Khâm đã chuẩn bị sẵn sàng đợi Lương Trì rời đi rồi mới bắt chuyến tiếp theo.
Lương Trì đưa tay qua cửa thang máy, trầm giọng nói: "Vào đi."
Giang Khâm không còn cách nào khác đành phải bước vào thang máy, đúng lúc cậu đang định nói lời cảm ơn với Lương Trì thì Lương Trì cũng bước vào thang máy và đứng cạnh cậu.
Giang Khâm bối rối chớp mắt, nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tôi để quên đồ trong phòng máy tính.”
"Cái gì?" Giang Khâm hỏi.
"Không biết, hình như là vé xem triển lãm nghệ thuật." Giọng nói của người đàn ông vẫn không có chút cảm xúc nào, như thể chỉ đang đáp lại lời Giang Khâm.
Giang Khâm: .