Chương 4

Năm đó Giang Khâm ra nước ngoài khi chưa học xong đại học, cậu chỉ ra nước ngoài sau khi nộp đơn xin tạm nghỉ học một năm. Bây giờ cậu đã trở lại và có thể tiếp tục hoàn thành việc học.

Bố mẹ Giang hoàn toàn tôn trọng quyết định của Giang Khâm, vốn dĩ đã nghĩ rằng nếu Giang Khâm không muốn tiếp tục đi học liền trực tiếp sắp xếp để Giang Khâm gia nhập công ty nhà mình, và cho cậu một số cổ phần làm tiền tiêu vặt. Nhưng Giang Khâm nhất quyết muốn quay lại trường để hoàn thành việc học, bố mẹ Giang không còn cách nào khác đành phải đem cổ phần trước đưa ra đi, không có an bài kiến nghị Giang Khâm gia nhập công ty.

Giang Khâm ở thế giới khác là một họa sĩ có chút danh tiếng, nhưng trong sách Giang Khâm nguyên tác lại một nhà khoa học và kỹ thuật thuần túy, chuyên ngành đại học của cậu ấy là kỹ thuật phần mềm, điều mà Giang Khâm không biết gì cả.

Khi ngồi ở hàng ghế sau giảng đường, nhìn lên bảng đen với những công thức giống như bùa chú, Giang Khâm mím môi, cảm thấy có chút hối hận.

Nói cũng thật trùng hợp, Giang Khâm đang hối hận vì sai lầm của mình thì đã được vị giáo sư Địa Trung Hải gọi lên để trả lời một câu hỏi.

Giang Khâm tất nhiên không thể trả lời, ấp ứng mà nhỏ giọng trả lời không. May mắn, giáo sư không làm cậu xấu hổ, yêu cầu cậu ngồi xuống và lắng nghe cẩn thận.

Sau tan học, Giang Khâm quyết định tìm hiểu về chính sách chuyển đổi chuyên ngành của Đại học W. Kỹ thuật phần mềm đối với một sinh viên ngành nghệ thuật như cậu quá mức cho phép.

“Giang Khâm!”

Trong khi cậu vẫn đang thắc mắc ai đang gọi mình, một nam sinh đã chạy đến chỗ cậu.

Đây là một chàng trai trẻ khác thường mặc áo khoác đen, đeo khuyên tai và để tóc đuôi sói.

Chàng trai vẻ mặt kiêu ngạo: “Đi nước ngoài ném mất não à?”

Giang Khâm: ?

Đầu óc cậu quay cuồng nhanh chóng, thốt ra một cái tên với giọng điệu có phần không chắc chắn: “Tống Nhiên?”

Tên tra công thứ hai trong cuốn tiểu thuyết thế thân này chính là kẻ thù truyền kiếp của Giang Khâm từ nhỏ đến lớn, Tống Nhiên.

Trong tiểu thuyết chỉ nói hắn coi Giang Khâm là bạch nguyệt quang, nhưng không nói rõ lý do.

Giờ phút này Giang Khâm tỏ ra nghi ngờ về quan điểm trước đó.

Tống Nhiên lập tức cau mày, nghe được giọng điệu bối rối của Giang Khâm, hình như đã quên mất hắn, không khỏi cao giọng: “Thật sự đem não ném đi?"

Tuy tính tình tốt như cậu, nhưng sau khi bị nói như vậy mấy lần, cậu lại có chút tức giận, quay người bỏ lại Tống Nhiên với cái đầu đầy lông và bóng dáng lạnh lùng.

Nhìn thấy người sắp rời đi, Tống Nhiên vội vàng bước tới nắm lấy cánh tay Giang Khâm, nhưng vẫn lúng túng nói: "Sao vừa rồi cậu không trả lời câu hỏi của giáo sư?"

Nhắc đến điều này, khuôn mặt của Giang Khâm lại nhăn lại.

Cậu bắt đầu hoài nghi tính xác thực của cuốn tiểu thuyết khi nói rằng Giang Khâm chính là bạch nguyệt quang của Tống Nhiên.

Bạch nguyệt quang nào chịu được như vậy!

Giang Khâm không hề dấu vết gạt tay Tống Nhiên đang đặt trên cánh tay mình ra, giọng nói lạnh lùng lãnh đạm, khiến Tống Nhiên cảm thấy không sai.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?

“Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?”

Giang Khâm:……

Cậu lập tức rời đi, không muốn lãng phí thời gian ở đây với người không thể giải thích được này.

Tống Nhiên lại đuổi theo, vừa đuổi kịp Giang Khâm vừa ríu rít bên tai cậu: "Chậc, ra nước ngoài lại trở nên nóng nảy như vậy."

Ồn ào quá.

Giang Khâm bịt tai lại và tăng tốc độ. Đúng lúc này, một cuộc gọi bất ngờ đã cứu cậu.

Cậu thấy Tống Nhiên bực bội mở điện thoại. Giang Khâm nghe hắn nói:

"Tôi không đi, từ chối đi."

“Nói từ chối liền từ chối, tiền vi phạm hợp đồng ít nhiều sẽ được trừ trực tiếp vào tài khoản kinh doanh của tôi.

“Nghe không hiểu lời nói sao?”

Thừa dịp hắn đang nói chuyện điện thoại, Giang Khâm đã lẻn ra khỏi con hẻm.

Nhưng ngay sau đó cậu lại vòng vèo trở về, bởi vì cậu chỉ lo chạy, không quan tâm liệu mình có chạy đúng hướng hay không. Vốn cậu muốn rời khỏi cổng trường, nhưng cuối cùng lại chạy theo hướng ngược lại vào tòa nhà thí nghiệm.

Trong bóng cây che phủ, ngay chỗ Tống Nhiên đang nói chuyện điện thoại, có hai người đàn ông đang đứng đối mặt nhau.

Một người là Tống Nhiên nổi loạn, người còn lại là một người đàn ông mặc thường phục nhưng không thể che giấu khí chất điềm tĩnh và sắc sảo của mình.

Nghe lén góc người khác là không lịch sự nên Giang Khâm chuẩn bị thần không biết quỷ không băng qua đường nhỏ.