Chương 39

“Chúng ta hãy chúc mừng tác phẩm “Tiến hoá” đã đạt giải nhất cấp trường.

Vạn Hiểu Nguyên cầm giấy chứng nhận giải thưởng trên tay sau khi chụp ảnh xong, cô ấy chạy ra và hét lên đầy phấn khích.

Giang Khâm ngồi phía dưới cùng nhóm người trong câu lạc bộ hội họa, ai cũng nét mặt vui vẻ.

“Quả nhiên có học thần buff, phần thưởng dễ dàng nằm trong tầm tay.” Vạn Hiểu Nguyên nói đùa.

Giang Khâm nghiêm túc nói: "Đó là công lao của mọi người."

“Ha ha ha,” Vạn Hiểu Nguyên cười lớn, dựa vào hội trưởng, nhìn Giang Khâm ánh mắt dần dần trở nên hiền lành, từ tận đáy lòng cảm thán: “Học thần ngốc ngốc, thật đáng yêu.”

Giang Khâm mím môi và gương mặt đỏ bừng.

"Vì chúng ta đã giành được giải thưởng nên tối nay chúng ta nên ăn mừng chứ?" Có người đề nghị.

“Đi!” Vạn Hiểu Nguyên là người đầu tiên đồng ý, nháy mắt với hội trưởng: “Hội trưởng, đã lâu rồi chúng ta không tổ chức teambuilding.”

Hội trưởng cười khẽ: “Được, tối nay tôi đãi.”

"Yes! Hội trưởng thật tốt."

Nhóm người do Vạn Hiểu Nguyên dẫn đầu đã đến một quán bar ở trung tâm thành phố.

"Học thần, có chuyện gì vậy?" Có người chú ý đến Giang Khâm dừng lại ở cửa và hỏi cậu.

Quán bar này là nơi Triệu Thiên Vãn tổ chức tiệc sinh nhật.

Giang Khâm lắc đầu, thầm tự an ủi rằng không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, huống chi Bùi Căng Lễ đã ở bên Triệu Thiên Vãn, lẽ ra cậu không còn liên quan gì đến bọn họ.

Tâm trạng u ám đảo qua, Giang Khâm chạy về phía trước để theo kịp mọi người.

Một nhóm thanh niên mới ngoài đôi mươi là độ tuổi thích ăn chơi, đi bar nhất định phải uống rượu.

Chơi đùa hai canh giờ, Giang Khâm bị bầu không khí lây nhiễm, không khỏi uống mấy ngụm rượu.

“Học thần, học thần?”

Giang Khâm im lặng ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối, cái đầu bông xù hơi cúi xuống, thân hình nhỏ bé bao bọc trong bóng tối. Khi nghe thấy có người gọi mình, cậu sửng sốt một chút, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên đáp: “Tôi ở đây.”

Vạn Hiểu Nguyên đưa micro cho hội trưởng, bước tới ngồi cạnh Giang Khâm, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi má hồng hào của cậu: "Học thần, cậu đã uống bao nhiêu rồi, say nhanh thế?"

Giang Khâm nghĩ rồi duỗi ngón tay ra.

“Hai ly?”

Giang Khâm lắc đầu, cẩn thận nói từng chữ: "Hai ngụm."

Vạn Hiểu Nguyên: ……..

"Học thần, cậu có muốn gọi tài xế đến đón không?"

"Đón, tôi cần người đến đón." Giang Khâm gật đầu như hiểu ý, lấy điện thoại di động ra, bấm số, vì say nên giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng: "Xin chào."

Lương Trì vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì điện thoại di động của anh vang lên, anh cau mày khi nhìn thấy số điện thoại quen thuộc. Anh không biết tại sao lúc này Giang Khâm lại gọi cho anh: "Xin chào."

Nghe được giọng nói của Lương Trì, Giang Khâm ngồi thẳng dậy, trên đỉnh đầu nhếch lên một lọn tóc màu nâu nhạt, ánh mắt sáng ngời: "Anh đến đón tôi à?"

Lương Trì: ?

Nghe không giống như đang nói chuyện với tài xế, Vạn Hiểu Nguyên thấp giọng hỏi Giang Khâm: “Học thần, cậu đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

"Học trưởng, Lương Trì." Giang Khâm trả lời.

Vạn Hiểu Nguyên mở to hai mắt, giống như vô tình phát hiện ra bí mật nào đó.

Bên tai vang lên những âm thanh ồn ào, xen lẫn tiếng hát của ai đó, Lương Trì lập tức đoán ra: “Cậu đang ở trong quán bar à.”

“Ừm.” Giang Khâm gật đầu.

“Cậu uống rượu?” Giọng anh trầm thấp, có chút lạnh lùng.

“Ừm.”

“Địa chỉ.”

Giang Khâm bối rối nhìn chằm chằm vào Vạn Hiểu Nguyên. Cô ngay lập tức hiểu ra và nói cho Lương Trì biết tên quán bar.