Chương 38

Trước khi Giang Khâm có thể trả lời, hoặc có lẽ không cần cậu trả lời, Tạ Nam Ngự đã biết rất rõ hành tung của Giang Khâm, như một trò ảo thuật rút ra hai tấm thiệp mời từ phía sau.

Triển lãm nghệ thuật của bậc thầy hội họa nổi tiếng thế giới Mr. Wasting.

!

Giang Khâm: !!!

“Thích không?” Tạ Nam Ngự xoa đầu Tưởng Khâm, cười khẽ.

Thích, cậu thế nhưng quá thích !!!

Giang Khâm nhớ một trong những điều cậu đã viết trong danh sách mong muốn của thế giới trước là đi xem triển lãm nghệ thuật của ngài Wasting.

Nhưng... Giang Khâm ngẩng đầu nhìn Tạ Nam Ngự, chống cự không đưa tay ra: "Nam Ngự ca, anh mua vé ở đâu vậy?"

Nếu có thể mua được bằng tiền, cậu sẽ bí mật mua một vé rồi âm thầm đến đó.

Tạ Nam Ngự cong cong môi: "Vé của ngài Wasting không có lưu hành bán, là bạn của anh đã đưa cho."

Giang Khâm gượng cười: "Ồ, là như vậy sao."

Cậu cũng muốn đi kết bạn! !

Giang Khâm nhịn đau rời mắt khỏi tấm vé trong tay Tạ Nam Ngự, nhìn Lương Trì: "Học trưởng, muộn rồi, tôi tiễn anh nhé.” Nói xong, cậu bước ra khỏi cửa trước, sợ rằng khi nhìn lại sẽ rung động nhìn thấy tấm vé mà cậu đã mơ ước hai đời.

Khi đi ngang qua Tạ Nam Ngự, Lương Trì chú ý tới Tạ Nam Ngự liếc nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, anh im lặng nhếch môi, trong mắt không có ý cười.

Nói là tiễn anh, Giang Khâm bước đi còn nhanh hơn chính anh, trước mắt đứng ở cửa, cúi đầu nhìn chằm chằm bóng tối dưới chân.

"Học trưởng." Nhìn thấy Lương Trì, Giang Khâm liền gọi anh, thanh âm yếu ớt khó chịu.

"Tại sao không cần?" Lương Trì hỏi cậu.

Rõ ràng rất thích.

Giang Khâm biết anh đang nói về việc cậu vừa từ chối tấm vé Tạ Nam Ngự đưa tới, vì thế nhẹ nhàng thở dài, không biết là đang thuyết phục chính mình hay là đang trả lời Lương Trì: "Hôm đó tôi bận, không có thời gian."

Sẽ còn có cơ hội, Khâm Khâm!

Giang Khâm an ủi bản thân.

Đầu tóc xù xù rũ xuống trước mắt, giống như một con mèo con tội nghiệp bị ướt, Lương Trì bất giác nói: “Cậu thật sự muốn đi à?”

Vừa hỏi, Lương Trì nhíu mày, môi mím lại.

"Muốn." Giang Khâm nói với Lương Trì lời thật lòng.

Ven đường sáng lên một loạt đèn, đã gần tám giờ.

"Học trưởng, anh đi như thế nào?"

“Xe buýt.”

"Xe buýt? Gần nhà tôi có xe buýt không?" Giang Khâm nhìn quanh và nghi ngờ hỏi.

"Cách đây ba trăm mét có trạm xe buýt." Lương Trì rũ mắt nhìn Giang Khâm, chợt nghĩ, nếu đem Giang Khâm bắt cóc, Giang Khâm có thể hay không còn nghĩ rằng anh dẫn cậu đi đâu đó chơi.

Giang Khâm muốn đưa Lương Trì đến bến xe buýt, nhưng Lương Trì từ chối vì anh sợ Giang Khâm sẽ bị lạc trước cửa nhà cậu.

Giang Khâm đứng tại chỗ, cùng Lương Trì nói lời tạm biệt: "Tạm biệt."

"Ừ." Lương Trì xoay người rời đi.

“À đúng rồi, học trưởng.”

"Sao vậy?" Lương Trì bị Giang Khâm ngăn lại, không thể rời đi.

Giang Khâm chợt nhớ đến những bức ảnh cậu chụp Lương Trì chiều nay để so sánh, cậu lấy điện thoại ra lật xem những bức ảnh đó, Lương Trì đang khỏa thân, trên cơ bắp săn chắc có in những chấm màu tím. Không dám nhìn nhiều hơn, cậu giơ điện thoại lại, đối mặt với Lương Trì: "Đây là ảnh chụp hôm nay, anh có muốn không?

"Nếu anh không muốn, tôi sẽ lập tức xóa đi, tuyệt đối sẽ không xem trộm hay tiết lộ quyền riêng tư của học trưởng." Giang Khâm đảm bảo nói.

Lương Trì ý vị không rõ cười lạnh: "Tùy cậu, cậu là đồng tính luyến ái, còn có thể nhìn lén?"

Bị bất ngờ bị hỏi về xu hướng tính dục của mình, Giang Khâm lắc đầu ngơ ngác, phi thường không tự tin mà nói: "Không phải."

Lương Trì lại cười: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

“Đi đây.”

Lương Trì vẫy tay không nói nữa, bóng lưng càng ngày càng xa.