Chương 37

Lương Trì vừa mới tháo móc xích, đang định cởi ra thì Giang Khâm chạy tới, ánh mắt sáng ngời nhìn anh.

“Để tôi giúp anh.”

Sắc mặt anh hơi khựng lại, sau đó trở nên sâu thẳm. Lương Trì dùng giọng không rõ ràng xoa xoa sợi dây chuyền, đưa sợi dây chuyền cho Giang Khâm: "Ừ."

Sợi dây chuyền vẫn còn treo trên cổ Lương Trì, Giang Khâm nắm lấy đầu sợi dây chuyền bạc, giống như một người cấp trên đang nắm quyền điều khiển, hơi thở anh trở nên nặng nề hơn một cách khó hiểu.

Đó là một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả được, nhưng anh không ghét nó, trái lại có chútâm thầm kích động.

Lạch cạch một tiếng mở đèn, Giang Khâm tháo chiếc vòng cổ ra và đặt nó lên giường, hậu tri bất giác má cậu đỏ bừng.

Biết Lương Trì kế tiếp muốn thay quần áo, Giang Khâm liền rời khỏi phòng.

Cậu chạy lên phòng tắm trên tầng hai, vặn nước lạnh rồi vỗ nhẹ vào mặt.

Dường như không có tác dụng gì.

Giang Khâm nhìn mình trong gương. Khuôn mặt trắng như sứ của cậu trông như thể được bôi bằng bột màu đỏ.

Khoảng mười phút sau, Giang Khâm bước ra khỏi phòng tắm. Cậu tình cờ gặp chú quản gia gọi cậu đi ăn tối.

"Thiếu gia, bài tập về nhà cháu làm xong chưa?"

Tâm trạng vừa bình tĩnh lại quay trở lại, Giang Khâm liếc nhìn căn phòng của mình như không có chuyện gì xảy ra: "Chú, chú có thể đợi cháu thêm mười phút nữa được không?"

"Được." Chú Lưu đi xuống lầu hâm nóng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.

Giang Khâm rót hai ly nước ấm và mang chúng trở lại phòng.

Vừa vào cửa, Lương Trì đã mặc quần áo chỉnh tề, khoanh tay dựa vào bàn nhìn cậu.

Giang Khâm đưa một chiếc cốc cho Lương Trì: "Học trưởng, uống nước đi."

Lương Trì không có từ chối, uống một hơi thật sâu rồi đặt chiếc ly rỗng lên bàn phía sau.

Giang Khâm uống từng ngụm nhỏ hơn một nửa, đôi môi nhiễm đỏ dính đầy nước. Cậu cầm cốc hỏi Lương Trì: “Học trưởng, anh phải đi sao?”

Nếu Lương Trì muốn rời đi, trước tiên cậu sẽ dụ quản gia đi.

Khi đến cậu cao hứng đến mức lén đưa Lương Trì về nhà mà không để chú quản gia phát hiện, im lặng ở trong phòng suốt buổi chiều.

Nên tốt nhất cũng đừng để chú quản gia biết thời điểm rời đi, nếu không sẽ khó giải thích.

"Ừ, tôi phải đi." Lương Trì nói.

Giang Khâm cẩn thận mở cửa phòng và nhìn xuống tầng dưới. Chú quản gia vẫn đang hâm nóng đồ ăn trong bếp.

"Theo sát tôi." Giang Khâm nhẹ nhàng nói.

Lương Trì khẽ nhướng mày, đi ra khỏi phòng, sau đó theo Giang Khâm xuống lầu.

Giang Khâm cảnh giác nhìn về phía nhà bếp, rõ ràng cậu đang ở nhà mình nhưng lại giống như một tên trộm, cậu dẫn Lương Trì đến gần cửa căn hộ.

"Học trưởng, cảm ơn anh hôm nay đã vất vả..."

“Vất vả việc gì thế?”

Giọng nói xa lạ truyền đến, cả hai người đều sửng sốt khi quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Nam Ngự đang không biết khi nào đã xuất hiện ở cửa.

……..

Hắn như thế nào lại ở đây lúc này? !

Tạ Nam Ngự liếc nhìn người đàn ông xa lạ đi theo Giang Khâm, ánh mắt tối sầm, nhưng giọng điệu vẫn ôn nhu: “Đây là bạn của Khâm Khâm sao?”

"Nam Ngự ca, Lương Trì là học trưởng của em." Giang Khâm lập tức trả lời, trong lòng thầm cầu nguyện nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, để đưa Lương Trì đi.

Tạ Nam Ngự cười nhẹ: “Thì ra là học trưởng của Khâm Khâm, cảm ơn cậu ở trường đã chăm sóc Khâm Khâm.”

Lương Trì không đáp lại.

Bầu không khí căng thẳng nhất thời, quản gia nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi bếp, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy ba người có mặt.

Ông không biết làm thế nào mà Lương Trì và Tạ Nam Ngự lại xuất hiện cùng lúc ở căn hộ Tùng Sâm.

“Tạ công tử.”

Tạ Nam Ngự gật đầu với chú Lưu, sau đó nhìn về phía Giang Khâm: "Nghe nói Khâm Khâm gần đây tham gia câu lạc bộ hội họa?"

Giang Khâm nhăn mặt khi nghe thấy hai từ “nghe nói” được sử dụng rất khéo léo.

Có nội gián!