Chương 36

Lương Trì cúi người nhặt quả bóng đang rung lên trên mặt đất, đầu ngón tay ấn vào chỗ lồi lõm ở cuối, tùy ý ném vào hộp gỗ.

Thanh gỗ lắc lư trong tay khiến lòng bàn tay Giang Khâm tê dại, cậu tắt công tắc, ném thanh gỗ vào trong hộp.

Cậu từ trên mặt đất đứng lên, cầm bút vẽ đi đến trước mặt Lương Trì: "Học trưởng, chúng ta bắt đầu đi."

Trong mắt cảm xúc ý vị không rõ, nhìn vẻ mặt nhiệt tình của Giang Khâm, Lương Trì im lặng cười, âm thanh nhè nhẹ lạnh lùng: "Được."

Theo yêu cầu, Giang Khâm muốn vẽ một tác phẩm thể hiện cơ thể nam giới nổi bật nên người mẫu cần được khỏa thân trên diện rộng để bức tranh trở nên chân thực nhất có thể. Nhưng không thể nào phô ra toàn bộ mà tác phẩm cần để lại cho người thấy sự mơ màng, nếu không sẽ mất đi vẻ đẹp.

Trong lúc Giang Khâm đang suy nghĩ, Lương Trì đã cởi cúc áo sơ mi của anh, dùng ngón tay thon dài lật cổ áo, sống lưng co rút lại, cởϊ áσ ném xuống chiếc ghế dưới đất.

Một kiện quần áo màu trắng lóe lên trước mắt, Giang Khâm sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy Lương Trì đã trần trụi từ thắt lưng trở lên, cơ ngực phồng lên, đầu ngón tay di chuyển đến mép quần.

!

“Dừng lại!” Giang Khâm vội vàng ngăn cản động tác của Lương Trì. Huyết sắc trên chóp tai cậu đỏ lên nhanh chóng, cậu khẩn trương nói: "Chờ một chút."

“Làm sao vậy?”

Thân hình ngay ngắn, cơ bụng săn chắc, đầy đặn lộ ra dưới mắt. Giang Khâm cụp mắt xuống, không dám ngước lên nhìn Lương Trì, cứ thế nhìn chằm chằm vào bụng của Lương Trì.

Da của Lương Trì trắng lạnh, cơ bắp trên người vừa phải, không biết mềm hay cứng.

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.

Giang Khâm như bị quỷ ám mà duỗi tay ra, nhanh chóng chạm vào Lương Trì.

Không cứng cũng không mềm, độ đàn hồi như thạch trái cây vậy.

Lại trộm sờ một chút.

Giang Khâm hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng chọc vào cơ bụng của Lương Trì.

“Sờ tốt sao?”

“Sờ tốt!”

Động tác của cậu cứng đờ giữa không trung, Giang Khâm chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen vô cảm của người đàn ông.

Hai tay chắp sau lưng, Giang Khâm giống như một học sinh bị giáo viên bắt quả tang trong lớp, có chút ngơ ngác khi nghe Lương Trì nói: “Cậu muốn khỏa thân toàn bộ à?”

"Không, không cần." Giang Khâm lắc đầu.

"Yêu cầu tới cỡ nào?" Lương Trì lại hỏi.

Giang Khâm xoa mặt, xua đi những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, tiến vào chế độ làm việc. Nhìn bệ cửa sổ truyền đến ánh sáng trong phòng, cậu nảy ra ý định bước tới kéo rèm lại.

Cậu lại bật đèn ngủ màu hoa oải hương lên, những chấm sáng in trên người Lương Trì, giống như một hình xăm.

"Học trưởng, anh có thể đứng bên cửa sổ được không?"

Lương Trì đi về phía cửa sổ. "Hình xăm màu tím" di chuyển từ lưng đến ngực, trông giống như dấu hôn.

Giang Khâm nhìn Lương Trì, mím môi, sau đó nói: "Học trưởng, anh cũng cởϊ qυầи ra đi."

Lương Trì thuận theo mà không hỏi tại sao.

Cảm giác vẫn thiếu một cái gì đó.

Lông mày chợt giãn ra, Giang Khâm thì thầm, chạy đến tủ quần áo, lục lọi khắp nơi và tìm thấy một chiếc vòng cổ bằng bạc.

"Học trưởng, cúi đầu xuống."

Lương Trì nhẹ nhàng liếc nhìn, vẫn không nói gì, hơi cúi người xuống.

Khoảng cách gần như gang tấc, hơi thở của Lương Trì lan ra trên cổ, Giang Khâm có cảm giác như bị hương vị chanh thanh mát bao phủ. Cậu chịu đựng ngứa ngáy, kiễng chân đeo chiếc vòng cổ vào cổ Lương Trì, phần cuối được treo bên cửa sổ.

Trên sàn có một tấm thảm nhung lông, Lương Trì dựa vào tường, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Trên ngực người đàn ông tỏa ra dấu vết màu tím nhạt tỏa sáng, người đàn ông nhướng mi, đôi mắt tối sầm dâng trào, giống như một mãnh thú ẩn nấp trong bóng tối.

Cảm thấy máu sôi sùng sục khắp người, Giang Khâm ngồi trên chiếc ghế nhỏ với cây bút trên tay mà tập trung vẽ Lương Trì.

Tổng cộng ba tiếng đồng hồ, Lương Trì không hề kêu gọi dừng lại, Giang Khâm cũng nghiêm túc vẽ tranh.

"Học trưởng, vậy thôi."

Giang Khâm đứng dậy. Người đàn ông trên bảng vẽ sống động như thật, đôi mắt đen tản mạn lạnh lùng, cơ bắp săn chắc, hoang dã không kiềm chế được, bị xích bạc giam cầm bên cửa sổ, giống như một mãnh thú bị thuần hóa.

Lông mày của Giang Khâm nhướng lên, rất hài lòng chiêm ngưỡng bức tranh của mình.

Lương Trì quả thật là “chàng thơ” của cậu.

Khâm Khâm, tuyệt vời. Học trưởng, cũng tuyệt vời.