"Vâng, em là sinh viên năm nhất khoa công nghệ phần mềm, em có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo học trưởng. Em có thể thêm thông tin liên lạc với học trưởng được không?" Hắn ta giơ ra điện thoại di động và chỉ mã QR với Giang Khâm, ánh mắt nhất định phải có được.
Người này phải kêu học trưởng, trái kêu học trưởng.
Giang Khâm nghĩ đến Lương Trì đã giúp đỡ cậu rất nhiều lúc trước. Cậu cũng thêm thêm thông tin liên lạc của mình với Lương Trì vào thời điểm đó.
Giang Khâm lấy điện thoại ra và định bấm vào để quét, nhưng ngay sau đó màn hình đã bị che.
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt không cảm xúc của Lương Trì, Giang Khâm kinh ngạc hô lên: "Học trưởng, anh đến rồi."
"Ừ, không phải đã hẹn trước sao." Lương Trì dùng giọng điệu không rõ ràng nói với Giang Khâm, tựa hồ không nhìn thấy người đàn ông đứng ở một bên.
Lương Trì đến, Giang Khâm lập tức phớt lờ người đàn ông hỏi thông tin liên lạc của cậu, đứng dậy khỏi ghế với vẻ vô cùng thích thú.
"Học trưởng, anh muốn đi nơi nào?"
Địa điểm tốt sớm đã nghĩ đến, Lương Trì đột nhiên đổi ý: “Nhà của cậu.”
Giang Khâm sửng sốt một chút, không ngờ Lương Trì lại muốn về nhà, nhưng không sao, cậu gật đầu: "Được."
Đột nhiên nghĩ tới đàn em khóa dưới, Giang Khâm đảo mắt. Nơi người đang đứng trống không, lẩm bẩm: "Người đâu rồi?"
"Cậu còn 4 giờ 54 phút."
Âm thanh như từ giếng cổ không gợn sóng truyền đến.
Giang Khâm lập tức tỉnh táo lại, cuộc hẹn của họ là từ 3 đến 8 giờ. Sau 8 giờ, Lương Trì phải quay lại bệnh viện chăm sóc mẹ.
"Nhanh lên rời đi, học trưởng."
Giang Khâm có chút nóng nảy, bước nhanh đi đến cổng trường, Lương Trì đi theo phía sau. Giang Khâm quay người lại, nhìn thấy Lương Trì đang thong thả đi về phía trước, không nhịn được thúc giục, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng, hoàn toàn không có lực uy hϊếp.
Lương Trì vô thức cong môi, bước nhanh hơn.
Kể từ khi mẹ nhập viện, anh như bị khối sắt nặng nghìn cân đè lên người, cảm giác ngột ngạt hành hạ tra tấn anh.
Anh nhìn chằm chằm vào cái đầu tóc xù xù trước mặt, cảm giác chìm đắm trong lòng vô cớ giảm bớt.
Cha mẹ Giang đều không có ở nhà, ở căn hộ Tùng Sâm chỉ có chú quản gia.
Hôm nay Giang Khâm tự mình về nhà, chú quản gia đang chuẩn bị bữa tối trong bếp. Giang Khâm mở cửa bếp như kẻ trộm, nhỏ giọng vào phòng: “Chú, cháu về phòng làm bài tập.”
"Được, thiếu gia."
Nói xong, Giang Khâm vèo một cái rụt người lại, sau đó mang theo Lương Trì lên lầu về phòng, đóng cửa khóa trái lại.
Không biết vì sao, mỗi khi nghĩ đến việc vẽ Lương Trì, cậu đều cảm thấy hơi choáng ngợp và hoảng loạn.
Giang Khâm kéo dụng cụ vẽ tranh ra khỏi phòng và vô tình mang ra một chiếc rương nhỏ.
Đó là một chiếc rương sơn mài bằng gỗ gụ, không khóa.
Có chút tò mò, Giang Khâm mở nó ra.
Phốc một tiếng, vài vật thể ngắn cỡ que gỗ màu hồng bật ra từ nó. Còn có một số quả bóng rơi xuống đất, lăn vài vòng tạo ra âm thanh ong ong, lăn đến dưới chân Lương Trì.
Giang Khâm chưa bao giờ nhìn thấy một thứ như vậy trước đây. Giang Khâm nhặt một trong số chúng lên. Khác với thanh gỗ ngắn, thứ màu hồng này có phần trên hơi cong và những chiếc gai tròn ngắn trên cơ thể.
"Học trưởng, anh có biết cái này không?" Tưởng Khâm giơ thanh gỗ lên, ngẩng đầu nhìn Lương Trì. Tay cậu vô tình ấn vào công tắc, thanh gỗ bắt đầu xoay.
Giang Khâm vẫn đang ngồi trên thảm, khuôn mặt trắng sứ tương phản rõ rệt với d-ư-ơ-n-g v-ậ-t sáng màu trên tay, đôi mắt sáng như những viên đá quý màu nâu nhạt.
Lương Trì rũ mắt nhìn chăm chú vào cậu, vẻ mặt u ám. Anh không nghĩ Giang Khâm sẽ không biết những đồ vật trong phòng mình, trừ khi có người đưa cho cậu.
Ai sẽ đưa loại đồ vật như vậy?
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, Lương Trì quay mặt đi như chợt nhận ra, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
Anh nhớ ra Giang Khâm đã có bạn trai.
Có vẻ như gọi là Bùi hay gì đó. Hắn thậm chí còn mời cậu đồ uống ở quán bar.