Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, bóng cây màu đen giống như một tấm lưới dệt, từ trên trời rơi xuống khiến người ta khó thở.
Lương Trì hướng Giang Khâm nói lời cảm tạ, vội vã chạy vào bệnh viện.
Bác sĩ vừa lúc bước ra từ phòng phẫu thuật, tháo xuống khẩu trang y tế, nhìn thấy Lương Trì: “Cậu là con trai của Vạn Phương phải không?”
Lương Trì vội vàng gật đầu: “Vâng, mẹ tôi sao vậy?”
“Vạn Phương có tiền sử ung thư dạ dày, chuyện này cậu có biết không?”
Lương Trì sửng sốt, sắc mặt tái nhợt.
Khi còn nhỏ, anh thỉnh thoảng nhìn thấy mẹ ngồi trên chiếc ghế gỗ ôm bụng, lúc đó anh hỏi mẹ có bị ốm không, nhưng mẹ chỉ lắc đầu với khuôn mặt trắng bệch và nói rằng mẹ mệt, cần nghỉ ngơi một lát. Đứa trẻ Lương Trì gật đầu, rót cốc nước cho mẹ rồi phụ mẹ làm xong công việc nhà. Từ đó, mỗi khi đi học về cậu đều giúp mẹ việc nhà và cố gắng giảm bớt sự mệt mỏi của mẹ.
Hóa ra không phải mệt mà là bị bệnh sao.
“Mẹ tôi hiện tại thế nào rồi?” Lương Trì gian nan mở miệng hỏi.
Bác sĩ lắc đầu nói: "Bệnh nhân bị bệnh do làm việc quá sức nhiều năm, bệnh dạ dày không được điều trị kịp thời. Bước đầu xác định bệnh nhân đã phát triển thành ung thư dạ dày giai đoạn cuối."
Ung thư dạ dày.
Đầu óc Lương Trì trống rỗng, đứng đó hồi lâu không nhúc nhích.
"Nhưng cũng đừng quá bi quan, ung thư dạ dày giai đoạn giữa tỷ lệ chữa khỏi là 50%. Sau hóa trị và dùng thuốc ở giai đoạn sau, mới có thể bình phục."
Lương Trì thở ra một hơi: "Vâng."
Sau khi nộp phí nằm viện, Lương Trì mang theo một túi thuốc trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Giang Khâm đang ngồi trên ghế điều dưỡng, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu, hỏi Giang Khâm: “Như thế nào chưa đi?”
Giang Khâm không trả lời, cầm cháo chú tài xế vừa bưng lên đưa cho Lương Trì: "Học trưởng."
Lương Trì rũ mắt liếc nhìn một cái, cầm lấy đặt sang một bên, ngữ khí lãnh đạm nói: "Cám ơn, cậu về trước đi."
Giang Khâm ngước mắt nhìn Lương Trì, anh vừa mới hoàn thành công việc bán thời gian trong ngày, cả người mệt mỏi, ánh mắt còn chưa ăn cơm, giờ còn đang chật vật chống chọi với mẹ nhập viện.
Gia đình Lương Trì không khá giả nên anh phải làm nhiều công việc mỗi ngày. Hiện mẹ anh bị ung thư dạ dày, việc điều trị theo dõi là một khoản chi phí rất lớn, đó là một tai họa ngập đầu đối với chàng trai trẻ chưa hoàn toàn bước vào xã hội này.
Thiếu gia đứng lên mấp máy môi: "Lương Trì, có cần giúp đỡ không?"
Lương Trì nghe vậy càng lạnh lùng, đôi mắt đen láy không chút tia sáng nào nhìn Giang Tần, trào phúng nói: "Giang thiếu là đang thương cảm cho tôi?"
Giang Khâm nhéo ngón tay và chợt nhận ra rằng mình đã nói sai.
Từ nhỏ đến lớn có gian nan khó khăn đến mấy cũng chỉ dựa vào chính mình, lòng tự trọng rất cao.
Nếu Giang Khâm sinh ra đã ở trong tòa tháp ngà thì Lương Trì chính là phải tự mình xây dựng tòa tháp.
"Thật xin lỗi." Giang Khâm nhỏ giọng nói.
Lương Trì đè nén cảm xúc bất an trong lòng, dùng ngữ điệu không mặn không nhạt nói: "Cám ơn cháo của cậu, ở đây không còn chuyện của cậu nữa."
Giang Khâm rời đi.
Đêm khuya, trong căn phòng trên tầng hai căn hộ Tùng Sâm bật sáng, trên giường có một cái bọc nhỏ nhô ra ngoài, nếu nhìn kỹ bọc nhỏ không ngừng thay đổi hình dạng.
Leng keng một tiếng, điện thoại ở đầu giường rung lên.
Một bàn tay thò ra khỏi chăn nhanh chóng nhận lấy điện thoại, sau khi mở khóa màn hình, một tin nhắn hiện lên.
Ic[Chuyển cho cậu 20 tệ, chú thích: cháo. 】
Giang Khâm cất điện thoại trở lại, bọc nhỏ trên giường trở nên xẹp lép, từ trong truyền ra một tiếng thở dài.
Xong rồi, cậu đã làm học trưởng tức giận.
-
Đã mấy ngày không gặp Lương Trì ở trường, Giang Khâm biết nguyên nhân, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thất vọng.
Không chỉ vì cậu có thể mất đi một người bạn là Lương Trì mà còn vì bức họa người mẫu của cậu có thể phải tìm người khác.
Vào thời điểm này, việc cậu hỏi Lương Trì về chuyện làm người mẫu sẽ là không thích hợp.