Chương 32

Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ phải rất lâu mới thảo luận, nhưng lại kết thúc sớm hai tiếng, Giang Khâm lúc này đã nhàn rỗi.

Ý nghĩ trong Giang Khâm đều hóa thành biểu cảm viết trên mặt, Lương Trì đoán được đại khái, hỏi: "Tài xế không tới đón cậu à?"

"Chú tài xế sẽ đón tôi lúc 8 giờ." Giang Khâm thành thật trả lời.

Nhìn thời gian, thấy còn gần ba tiếng nữa mới đến tám giờ tối.

Đối với người trưởng thành thì việc một mình vượt qua ba giờ không phải điều gì khó khắn.

Nhưng Giang Khâm... Lương Trì cụp mắt xuống, im lặng thở dài.

Theo sau Lương Trì, hoàng hôn đỏ thẫm trải dài bóng dáng của họ.

Cậu lại được học trưởng thu nhận, Giang Khâm nghĩ thầm.

Lúc này sắp đến thời gian Lương Trì đi làm gia sư, anh đã nói với bố mẹ học sinh và đưa Giang Khâm vào phòng sau khi được phép.

Học sinh được dạy kèm là một học sinh trung học đeo kính cận dày cộm, khi nhìn thấy Lương Trì bước vào, cậu ấy nói: "Thầy Lương."

"Ừ." Lương Trì từ trong cặp lấy ra tờ giấy anh định dạy hôm nay, đưa tờ giấy trắng cho học sinh. Thời gian là 1 giờ 50 phút.

Giang Khâm đứng sau lưng hai người, im lặng và không nói gì.

Sau khi sắp xếp xong nội dung buổi học hôm nay, Lương Trì đứng dậy, nhìn thấy Giang Khâm đang đứng ở đó, trong mắt lóe lên một tia sáng, thoáng nhìn cậu một giây.

Ngốc ngốc, không biết tìm chỗ để ngồi.

Lương Trì không nói gì, chỉ mở cửa bước ra ngoài, để lại Giang Khâm trong căn phòng nhỏ.

Giang Khâm: !!!

Tuy rằng cậu cảm thấy có chút dư thừa khi ở bên cạnh Lương Trì, nhưng cậu cũng không hề xấu hổ, khi Lương Trì rời đi, cậu giống như một cục đất nằm trên bãi cát mịn, cho dù trông có lúng túng đến đâu.

Lương Trì rời đi chưa đầy một phút liền quay lại, Giang Khâm đưa mắt nhìn theo anh, sự xấu hổ trong lòng dần dần biến mất theo sự xuất hiện của Lương Trì.

Lương Trì bưng một chiếc ghế nhỏ đi tới chỗ Giang Khâm, đặt nó xuống, đôi mắt ủ rũ.

Giang Khâm hiểu ý, hai mắt sáng lên, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ. Lương Trì lại đưa điện thoại cho cậu, nhỏ giọng nói: “Giúp tôi nhìn.”

Giang Khâm gật đầu chắc nịch: “Được.”

Hai tiếng rưỡi sau, Giang Khâm cầm điện thoại di động của Lương Trì, tai cậu lặng lẽ dựng thẳng lên.

Chỉ cần Lương Trì nói chuyện, cậu liền âm thầm lắng nghe.

Người đàn ông bóng dáng đĩnh đạt, sinh hoạt đã buộc anh phải mất đi tính trẻ con và bước vào xã hội sớm.

Cậu vẫn đang đợi chú lái xe đưa đón đi học, trong khi Lương Trì đã phải làm việc ở một số nơi mỗi ngày để kiếm sống.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác chua xót dày đặc, Giang Khâm chớp mắt, ngây thơ tự hỏi liệu cậu có nên trả lương cao hơn cho người mẫu của Lương Trì hay không.

Nhưng Lương Trì sẽ nhìn ra tới, cậu không thể làm được điều này. Trực giác Giang Khâm mách bảo rằng nếu cậu thực sự bí mật đưa thêm tiền cho Lương trì thì tình bạn của cậu với Lương Trì sẽ dừng lại ở đó.

“Phải đi rồi.”

Lương Trì cầm cặp sách lên, Giang Khâm đưa điện thoại cho anh, đẩy chiếc ghế nhỏ về vị trí ban đầu rồi cùng Lương Trì rời đi.

Gần tám giờ, tài xế tới đón cậu.

"Học trưởng, tạm biệt!"

“Tạm biệt.”

Sau khi tạm biệt, Lương Trì không rời đi mà đứng cạnh Giang Khâm trên đường.

Điện thoại reo lên, tuy là số lạ nhưng Lương Trì vẫn nghe máy: “Xin chào.”

“Xin hỏi là con trai của Vạn Phương phải không?”

Lương Trì trong lòng chợt lạnh: "Là tôi, mẹ tôi sao vậy?"

"Hôm nay cô Vạn Phương đột nhiên bị ốm và ngất xỉu tại nơi làm việc. Cô ấy hiện đang được điều trị tại bệnh viện XX. Người nhà đến đây để ký giấy đồng ý phẫu thuật."

Giọng nói của bác sĩ không có cảm xúc, giống như chỉ thị lạnh lùng, Lương Trì cảm thấy đầu óc trống rỗng, cúp điện thoại một cái.

Xe chạy quá chậm nên Lương Trì vội vàng chạy sang bên đường bắt taxi.

Chú Lưu lái xe đỗ xe trước mặt Giang Khâm, chuẩn bị đưa Giang Khâm về nhà.

Giang Khâm sửng sốt lắc đầu với chú lái xe. Cậu tiến lên nắm lấy cánh tay của Lương Trì, cảm nhận được sự run rẩy trên cơ thể của anh, lòng bàn tay hơi co lại, cậu nói nhanh và nhẹ nhàng: "Học trưởng, tôi đưa anh đến đó."