Chương 3

Giang gia và Tạ gia là thế giao, trước đây, bố Giang và mẹ Giang thường xuyên đi công tác, họ lo lắng con trai út ở nhà quá cô đơn nên đã gửi Giang Khâm đến nhà Tạ Nam Ngự, nhờ Tạ Nam Ngự chăm sóc Giang Khâm.

Tạ Nam Ngự không thích trẻ con, ngoại trừ Giang Khâm khi còn nhỏ.

Khi đó, Giang Khâm thường được đưa vào phòng, ôm một con gấu nhỏ, rụt rè trốn trong góc phòng chơi đồ chơi, không khóc cũng không làm ồn. Khi hắn nói im lặng, Giang Khâm có thể kìm lại và giữ im lặng.

Tạ Nam Ngự không có em trai, Giang Khâm là em trai của hắn.

Nhưng không biết từ khi nào, Tạ Nam Ngự đối với Giang Khâm – em trai hắn lại có suy nghĩ khác. Hắn ghét việc Giang Khâm gọi người khác là anh trai và thân thiết với người khác.

Cảm giác này giống như một thứ gì đó mà chính mình cẩn thận bảo vệ, nhưng không còn thuộc về một mình nữa.

Tạ Nam Ngự ghét chia sẻ và có ham muốn sở hữu mọi thứ. Huống chi đó chính đứa em trai mà hắn đã chứng kiến

lớn lên. Những ham muốn chôn sâu trong lòng hắnnhư những chiếc gai đan xen vào nhau khiến hắn như muốn chết đuối.

Giang Khâm không hề biết gì về điều này. Trong lòng Giang Khâm, hắn sẽ luôn là Nam Ngự ca dịu dàng và kiên nhẫn, đôi mắt cậu nhìn hắn vẫn trong sáng và ngây thơ.

Tạ Nam Ngự chưa bao giờ cho rằng chính mình có bệnh, cho dù vật hắn coi trọng nhất định là của hắn, hắn cũng không cho phép người khác nhìn, nếu không hắn có thể sẽ tự tay móc mắt người đó ra.

Nhưng Tạ Nam Ngự biết rằng hắn có tính chiếm hữu và hầu hết mọi người có thể không thể chịu đựng được điều đó, chứ đừng nói đến Giang Khâm từ nhỏ đã được nuông chiều thành một "kiều khí bao"

Ngoài du͙© vọиɠ khó lòng giải thích, hắn thực sự yêu Giang Khâm như em trai ruột của mình.

Sau khi cân nhắc, hắn tìm tới Trần Miên, một chàng trai trông rất giống Giang Khâm ba phần, đem y như Giang Khâm để trút bỏ tính chiếm hữu tích tụ trong lòng.

Ba năm trước, Tạ Nam Ngự gặp Trần Miên trong một bữa tiệc gia đình, lần đầu tiên nhìn thấy y, y khiến hắn nhớ đến Giang Khâm, người đang ở nước ngoài vào thời điểm này.

Đặc biệt vào thời điểm đó, Trần Miên vẫn còn là một tiểu thiếu gia. Cha mẹ y điều hành một công ty nhỏ. Gia cảnh khá giả và y có học thức rất giống Giang Khâm.

Ngày ấy, khi Trần Miên đi ngang qua hắn, y vô tình va phải người phục vụ, ly rượu vang đỏ lắc lư, rượu vô tình bắn vào người Tạ Nam Ngự, tây trang màu trắng chợt xuất hiện những diên màu uốn lượn đỏ sậm, Trần Miên trong lòng hoảng hốt, đôi mắt trừng tròn trịa. : "Thật xin lỗi!"

Tạ Nam Ngự không đáp lại, trên mặt cảm xúc khó hiểu, nhìn về phía Trần Miên.

Giang Khâm cũng biết câu chuyện xưa đằng sau đó, tên tra công Tạ Nam Ngự đã âm mưu làm gia đình Trần Miên phá sản. Công ty bị thế chấp nhưng lỗ hổng vẫn không được lấp đầy.

Cha mẹ y bởi vì tuổi tác cao nên không còn khả năng ra ngoài tìm việc làm nên gánh nặng nuôi gia đình và trả nợ rơi vào một mình Trần Miên. Tạ Nam Ngự lúc này mới từ trên trời rơi xuống, đề nghị Trần Miên làm thư ký và đưa ra mức lương cao gấp ba lần giá thị trường. Trần Miên đang thiếu tiền đến phát điên, không thể từ chối.

Giang Khâm ngồi trên ghế sofa, đợi bố Giang về ăn cơm, một tay nâng má và nhắm mắt lại.

Thật là một cốt truyện điên cuồng và những nhân vật điên loạn.

Như thế nào có người có thể tìm thế thân để thể hiện tính chiếm hữu của mình? !

Hiện tại, cậu không biết cốt truyện sẽ đi đến đâu. Nhưng xét thái độ của Thư ký Trần đối với Tạ Nam Ngự, có lẽ y còn chưa nhận ra rằng gia đình y đã bị phá sản bởi mưu kế của Tạ Nam Ngự.

Vẫn còn là một khoảng thời gian trước cái chết sớm của cậu.

Giang Khâm thở phào nhẹ nhõm.

"Khâm Khâm, em vẫn quen sống ở nước ngoài sao?" Tạ Nam Ngự không biết khi nào đã ngồi ở bên cạnh cậu, trên tay cầm đĩa trái cây cắt sẵn cho Giang Khâm ăn.

“Vẫn tốt.”

Tạ Nam Ngự thỉnh thoảng chú ý tới Giang Khâm lúng túng cùng xa lánh, đôi mắt đen lóe lên, cười đùa: “Khâm Khâm xa lạ anh trai rồi.”

Giang Khâm nín thở, và đôi mắt sáng của cậu run rẩy trong hoảng loạn.

Sắp bị phát hiện sao?

"Ừ, mấy năm không gặp, Khâm Khâm trưởng thành rồi."

Giang Khâm chưa kịp nghĩ ra lời bào chữa thì Tạ Nam Ngự đã đến giải cứu.

"Vâng." Giang Khâm gật đầu như cảm thấy nhẹ nhõm.

May mắn thay, Tạ Nam Ngự không hỏi cậu cái gì về chuyện lúc nhỏ, cậu chỉ biết đại khái, nếu hỏi cụ thể, có lẽ cậu căn bản không có khả năng trả lời.

Bố Giang cuối cùng cũng từ công ty về và vỗ nhẹ vào vai Giang Khâm một cách âu yếm, với ánh mắt ân cần giống mẹ Giang.

Bốn người ngồi xuống ăn cơm trong nhà ăn.

Mẹ Giang vẫn cảm thấy Giang Khâm đã sụt cân nên không ngừng gắp thức ăn cho cậu. Chiếc bát tròn chất đầy một núi đồ ăn, cậu ăn không hết!

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Giang Khâm cũng gắp một miếng thịt vào bát của mẹ Giang, khiến mẹ Giang đỏ mắt.

"Tốt, cảm ơn con yêu."

Giang Khâm thẹn thùng cười.

Buổi tối Tạ Nam Ngự không ở lại chung cư Tùng Sâm, sau bữa tối nói chuyện phiếm với bố Giang và mẹ Giang rồi rời đi.

Chiếc Porsche màu đen lao vào màn đêm, người đàn ông ngồi ở ghế sau, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, các khớp ngón tay đan vào nhau nhịp nhàng trên đầu gối.

Nghĩ đến ban ngày Giang Khâm xa lánh đối với hắn, đôi đồng tử đen hơi nheo lại, du͙© vọиɠ dâng trào sắp nuốt chửng hắn.

Trần Miên vừa báo cáo xong, đang chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi thì Tạ Nam Ngự gọi điện.

Trần Miên không muốn trả lời cuộc gọi, nhưng lo lắng khiến Tạ Nam Ngự nổi điên nên mới nhấn nút nghe máy.

"Hiện tại là thời gian tan tầm, Tạ tổng."

Tạ Nam Ngự nhéo nhéo giữa mày, càng ngày càng bực bội: "Mười phút nữa đến Gia Hồ biệt thự."

“Tạ tổng, Giang Kham đã trở về Trung Quốc, sao anh không ở cùng cậu ấy, còn tới tìm tôi làm cái thế thân? "Trần Miên chế nhạo.

“Cậu không xứng đáng nói tên em ấy.”

Trong lòng Trần Miên cảm thấy mmp*

*mmp = đ-ĩ m-ẹ m-à-y

“Cậu còn tám phút.”

Cuộc gọi bị cắt đứt, Trần Miên cố nhịn không được ném điện thoại, thay quần áo, vẻ mặt u ám đi đến Gia Hồ biệt thự.