Chương 29

Giang Khâm nhìn chằm chằm vào tờ đăng ký phóng to trên màn hình máy tính, tim cậu đập nhanh hơn. Cậu nói tiếp: "Tôi có thể hẹn gặp cậu được không?"

“Có thể.”

"Khi nào cậu rảnh? Ngày mai có thể không?"

“Ừ.”

"Địa điểm là quán cà phê phía Nam?"

“Tốt.”

Người kia tựa hồ là người ít nói, nhưng không sao, người mẫu cũng không cần nói.

Không nói với các thành viên khác trong câu lạc bộ rằng cậu đã tìm được người mẫu, Giang Khâm quyết định trò chuyện chi tiết với đối phương trước, dù sao không phải ai cũng có thể tiếp thu làm người mẫu khỏa thân.

Nếu đối phương đột nhiên hối hận, cậu sẽ tiếp tục tìm người khác.

Lúc này trong quán cà phê có người ra vào, không phải giờ làm việc của Lương Trì nên Giang Khâm bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha ở tầng một.

Vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn. Giang Khâm lấy ra một chồng thông tin giới thiệu người mẫu khỏa thân và chuẩn bị đưa cho đối phương sau đó.

Ba phút sau, một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng xuất hiện trên bàn kính, gõ hai lần trước mặt anh, nhẹ nhàng và không nặng nề. Giang Khâm ngẩng đầu nhìn Lương Trì.

"Tôi không gọi cà phê." Giang Khâm buột miệng thốt ra một câu.

Lương Trì đặt cặp sách của anh lên ghế sofa và ngồi xuống đối diện Giang Khâm.

“Tôi không đến đây để đưa cà phê.”

Giang Khâm: ……

"Học trưởng, anh tìm tôi có việc gì à?" Giang Khâm có vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm vào Lương Trì, tâm trí nhỏ bé buộc cậu phải quên những gì cậu vừa nói.

Lương Trì ngước mắt nhìn cậu, từ trong cặp sách lấy ra tờ quảng cáo, trải ra trên bàn, dùng ngón tay gõ gõ.

“Không phải cậu nói cần người mẫu sao?”

Giang Khâm: ?

Sau khi đầu óc quay cuồng, Giang Khâm: !

Đôi mắt sáng ngời càng lúc càng mở to, Giang Khâm cuối cùng cũng biết tại sao cậu lại cảm thấy giọng nói của người trong điện thoại hôm qua rất quen.

"Học trưởng, anh là người hôm qua tôi gọi sao?" Giang Khâm báo một loạt số điện thoại không mạch lạc.

Lương Trì ý vị không rõ mà nói: "Trí nhớ thật tốt."

Hai tay đặt lên đầu gối nắm chặt quần, Giang Khâm đè nén sự kinh ngạc trong lòng, đưa tài liệu bên cạnh cho Lương Trì, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Học trưởng, đây là thông tin về người mẫu khỏa thân, anh xem qua trước một chút.”

Trước khi điền đơn, Lương Trì đã biết trước về việc này nên chỉ xem qua thông tin một cách đại khái.

“Xin hỏi người vẽ tôi là ai?” Lương Trì đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Nghe vậy, Giang Khâm dừng lại, "... Việc này vẫn chưa được xác định."

Lương Trì tỏ vẻ hiểu ý, đóng tài liệu lại, nhướng mi nhìn Giang Khâm: “Vậy tôi có thể chỉ định người vẽ cho tôi không?”

Giang Khâm không nói gì, quay đầu tóc xù xù về phía Lương Trì, lông mi chớp chớp: "Tôi…chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến

của người mẫu."

Lương Trì gật đầu: "Không thành vấn đề."

Chàng trai ở quầy lễ tân bưng hai ly Americano đá tới. Khi nhìn thấy hai người, hắn ta nói đùa với Lương Trì: "Lại trò chuyện với học đệ à? So với đôi vợ chồng son còn tốt hơn."

Lương Trì cười một tiếng, thanh âm như sương tuyết tháng hai, thấp giọng nói: "Rốt cuộc suýt chút nữa đã trở thành kim chủ."

Anh chàng ở quầy lễ tân sửng sốt một lúc, không hiểu: "Cái gì?"

Lương Trì đẩy ly Americano đá đến trước mặt Giang Khâm.

Lương Trì cái đồ tồi này đang nói cái gì vậy ?!!

Anh ấy còn không có quên điều này sao? QAQ