Môi mím càng lúc càng chặt, cuối cùng tạo thành một khe hở. Lương Trì im lặng hồi lâu để xác nhận anh không có ảo giác thính giác.
Cho rằng Lương Trì không tin cậu, Giang Khâm nóng lòng muốn chứng minh điều kiện nhà mình cũng không kém gì người đàn ông trung niên, nhưng lúc này cậu không có lựa chọn nào khác. Thứ đắt tiền trên người cậu lúc này chính là chiếc trâm cài Begonia được đính trên bộ lễ phục sáng màu.
Trâm cài hải đường!
Giang Khâm hai mắt sáng lên, cậu gỡ chiếc trâm cài Begonia ra đưa cho Lương Trì: "Học trưởng, chiếc trâm cài này chắc trị giá 100 vạn.”
Lương Trì mặt không biểu cảm nhìn Giang Khâm, cúi đầu liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Cậu đang khoe khoang tài sản với tôi à?"
"Không..." Giang Khâm thay đổi lời nói, xấu hổ mím môi: "Thật ra cũng coi như vậy."
Cậu chỉ muốn nói với Lương Trì rằng gia đình cậu cũng rất giàu có.
Lương Trì: …….
Cuối cùng cũng nhận ra Giang Khâm hình như hiểu lầm điều gì, Lương Trì chậm rãi nói: "Không phải là thỏa thuận bao dưỡng, cũng không phải bị bao dưỡng."
Giang Khâm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Hả?"
Lương Trì không tiếng động mà cười nhạo, trong mắt ẩn chứa một chút thích thú. Đột nhiên anh rất mong chờ phản ứng của Giang Khâm khi biết sự thật, anh giải thích từng chữ với Giang Khâm: “Ông ấy là chủ quán bar, muốn tôi ở lại làm việc lâu dài trong quán bar. Thỏa thuận là hợp đồng lao động.”
Giang Khâm: !
Giang Khâm: ……..
Giang Khâm: QAQ
Chú Lưu lái xe đỗ ở cửa quán bar, vừa định xuống xe đón Giang Khâm thì một bóng người màu trắng lướt qua gương chiếu hậu, lao vào trong xe. Động tác xuống xe tạm dừng, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn thiếu gia nhà mình.
"Đi thôi, chú!" Giang Khâm lo lắng bị nhận ra có chuyện gì đó, động tác hiếm có mà thúc giục chú Lưu.
Thấy vậy, lão Lưu có hơn năm mươi năm kinh nghiệm quản gia chậm rãi đóng cửa xe lại, giả vờ như không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của thiếu gia, khởi động xe như thường lệ, đưa thiếu gia về nhà.
Trong xe nóng quá.
Giang Khâm mở cửa sổ xe, gió mát thổi vào mặt, cậu xoa mặt, ý đồ hạ nhiệt độ trên mặt xuống.
Về sau gặp Lương Trì phải trốn tránh một chút, nếu không cậu có thể sẽ không bao giờ quên sự ngu ngốc của mình khi yêu cầu muốn bao dưỡng học trưởng.
Dưới sự giám sát và hướng dẫn cẩn thận của Trần Miễn, Giang Khâm cuối cùng đã làm quen với ngành học của cậu. Ít nhất, cậu có thể hiểu được bài giảng của giáo sư.
“Học thần!!”
Cậu nghe thấy giọng một cô gái gọi mình từ xa. Giang Khâm đứng yên, cô gái nhảy đến trước mặt cậu.
Là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đuôi ngựa cột cao. Nhìn từ hướng cô ấy chạy tới, có thể biết rằng cô ấy học cùng lớp với mình.
“Vạn Hiểu Nguyên.”
Vạn Hiểu Nguyên kinh ngạc nhướng mày, có chút kích động: “Học thần còn nhớ tớ?”
Giang Khâm mỉm cười lịch sự.
Còn không nói quá hai câu thì điện thoại di động của Vạn Hiểu Nguyên reo lên. Cảm thấy nghe điện thoại của người khác là không lịch sự, Giang Khâm đang định nói sẽ rời đi một lát, nhưng Vạn Hiểu Nguyên đã nghe máy.
"Tôi sẽ không quay lại!" Sau khi hét vào điện thoại, Vạn Hiểu Nguyên cúp điện thoại và cười ngượng ngùng với Giang Khâm.
"Đúng rồi, lần trước tớ còn chưa cảm ơn học thần cứu mạng." Vạn Hiểu Nguyên hưng phấn ngẩng đầu nhìn Giang Khâm, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
"Ơn cứu mạng?" Giang Khâm mấp máy môi, cảm thấy lời này miêu tả có chút khoa trương, chỉ thấy Vạn Hiểu Nguyên thật sâu lắc đầu.
"Không, học thần, cậu vĩnh viễn không biết cậu đã giúp tớ bao nhiêu." Vạn Hiểu Nghiên nhìn bầu trời một góc 45 độ, trầm giọng nói: "Cái này tựa hồ chỉ là một cái bài tập nhỏ, nhưng ẩn chứa sự quan tâm của học thần đối với học tra như bọn tớ. Giống như mặt trời trên bầu trời, những tia sáng của nó chiếu lên đám mây bình thường như tớ."
Nói một phen kết thúc, không đợi Giang Khâm nói gì, Vạn Hiểu Nguyên đã ha ha nở nụ cười.
"Học thần, thời tiết thật tốt, để đám mây trắng này mời cậu cà phê nhé?"
Giang Khâm muốn từ chối, nhưng Vạn Hiểu Nguyên quá nhiệt tình, cuối cùng cậu không thể thẳng thừng từ chối.
Dừng ở cửa quán cà phê, Giang Khâm cẩn thận nhìn xung quanh để chắc chắn rằng Lương Trì không có ở đó. Cậu thở phào nhẹ nhõm tự tin đi theo Vạn Hiểu Nguyên vào quán cà phê.
Cậu vẫn chưa vượt qua được sự xấu hổ lần trước.
Người ở quầy lễ tân chính là anh tra phục vụ cùng Lương Trì nói chuyện, nhìn thấy Giang Khâm, thân mật chào hỏi, sau đó duỗi cổ về phía phòng bếp: "Lương Trì, bạn của cậu tới này!"