Bà đã chứng kiến
đứa trẻ này lớn lên, anh làm ba công việc một ngày khi còn đi học, bận rộn đến mức không ăn gì cả ngày và chỉ đến quán ăn nhỏ của hai vợ chồng để ăn một bát hoành thánh khi quá đói.
Khi đó họ mới bắt đầu kinh doanh, quán hoành thánh không có ai, chỉ có Lương Trì đến chiếu cố sinh ý kinh doanh của họ, còn đưa cho họ một số ý tưởng kinh doanh mới để duy trì quán ăn này.
Ông trời thật bất công, một đứa trẻ thông minh như vậy lại rơi vào một gia đình như thế. May mắn thay Lương Trì rất cố gắng, xuất thân từ
một ngôi làng nhỏ nhưng thành tích đều đạt kết quả hạng nhất, trở thành một trong số ít sinh viên đại học trong ngôi làng.
“Được, dì sẽ để dành cho cháu.”
Lương Trì nhẹ đáp, mang theo Giang Khâm ăn uống no nê rời khỏi quán hoành thánh.
Xe đạp công cộng bên ngoài đã bị lấy đi, gần đó không có chỗ đậu xe.
Làm Giang Khâm cùng anh đạp xe đến đây đã có chút làm khó cho tiểu thiếu gia này nên Lương Trì quyết định bắt taxi đưa Giang Khâm trở lại quán bar.
"Học trưởng, chúng ta đi bộ về đi." Giang Khâm đột nhiên nói, ngăn Lương Trì bắt taxi.
Lương Trì nhướng mày, nhìn thấy Giang Khâm đang cười với anh: “Dù sao cũng không xa, vừa lúc có thể tiêu thực.”
Lương Trì không có phản đối: "Được."
Mới qua rạng sáng, trên đường không có người, màn đêm yên tĩnh, hai người sóng vai nhau đi trên đường, dưới ánh đèn đường bóng dáng bị kéo dài.
Gió đêm mát lạnh thổi qua, làm lá cây xào xạc trên đường.
Giang Khâm nhớ lại cuộc trò chuyện mà cậu nghe thấy bên ngoài phòng, cậu buồn rầu nhăn mày lại.
Học trưởng có ký thỏa thuận chưa?
Giang Khâm liếc nhìn Lương Trì, người đàn ông lạnh lùng bị bóng tối bao phủ, quai hàm góc cạnh hơi nhếch lên, đôi mắt đen như biển sâu, đôi môi mỏng hơi mím lại, bộ dáng trông thật muốn hôn lên.
!
Khâm Khâm, cậu đang nghĩ cái gì vậy!
Lông mi run rẩy khẩn trương, Giang Khâm nhìn đi chỗ khác như bị bỏng, học trưởng lớn lên thực sự rất đẹp so với người thường. Có người thích anh là chuyện bình thường.
Nhưng vạn nhất nếu có người cưỡng ép học trưởng, một hai ép bao dưỡng anh thì sao?
Đôi mắt của Giang Khâm trừng to.
Nhớ rõ lời nói của người đàn ông kia đều thể hiện địa vị cao quý, ngoài lời nói còn đe dọa Lương Trì ký bản thỏa thuận.
Cho nên học trưởng có thể đã bị ép buộc!
Cho nên tối nay Lương Trì đột nhiên mời cậu đi ăn tối, đem cậu đi một chuyến đúng không! Anh ấy thậm chí còn mỉm cười với cậu!
Tất cả điều này là bởi vì học trưởng đang âm thầm hướng cậu gửi tín hiệu cầu cứu.
Cậu thật ngu ngốc, bây giờ mới nhận ra điều đó!
Giang Khâm há miệng thành hình chữ O, trong lòng chua chát, không ngờ học trưởng lại tin tưởng cậu đến vậy.
Cậu không thể cô phụ sự tín nhiệm của học trưởng.
Màu đỏ thẫm dâng lên từ cổ lan đến tai, chỉ trong hai giây, Giang Khâm đã đưa ra một quyết định quan trọng. Cậu nắm lấy góc áo của Lương Trì, lông mi run rẩy hoảng hốt, nhưng giọng điệu lại kiên quyết: "Học trưởng, đừng ký thỏa thuận."
Sau năm giây phản ứng, Lương Trì cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Giang Khâm. Sự bất lực khi đối mặt với người đàn ông trung niên lại hiện lên trong đầu, anh nói không chút cảm xúc: "Tại sao?"
Giang Khâm hít một hơi thật sâu và gần như nhắm mắt lại vì căng thẳng. Bàn tay nắm chặt quần áo, mang lại cho cậu sức mạnh to lớn.
"Học trưởng đừng ký, tôi cũng có tiền, tôi sẽ tôn trọng anh, sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh. Chỉ cần anh không muốn, tôi sẽ không bao giờ ép anh làm việc anh không thích."
Lương Trì: ?
Rõ ràng mỗi từ anh đều biết, nhưng tại sao khi chúng ghép lại với nhau anh lại không thể hiểu được?
Giang Khâm mặt đỏ như quả táo, nhưng Lương Trì không có trả lời, cậu không khỏi kéo nhẹ quần áo của Lương Trì, như muốn thúc giục.
Trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một tia mờ mịt, Lương Trì nhịn không được hỏi: "Cậu đang nói cái gì?"
Nghe vậy, Giang Khâm thở dài.
Học trưởng quả thật coi trọng thể diện, nếu như không phải cậu đột nhiên phản ứng, có lẽ đã để cho người đàn ông trung niên kia thành công.
Giang Khâm đề cao giọng, thẳng thừng nói: "Học trưởng, tôi bao dưỡng anh!"
?
Lương Trì: ?