Tất cả các quán ăn dọc đường đều đóng cửa, chỉ có một quán bán hoành thánh trên đường vẫn còn sáng đèn.
Trong quán không một bóng người, có lẽ đêm khuya nên không có ai đến ăn hoành thánh.
Hai người đỗ xe đạp ở cửa, trong quán vang lên tiếng nhạc du dương, Giang Khâm không khỏi quay đầu nhìn qua cửa kính, nhìn thấy vợ chồng ông chủ đang nhảy múa theo tiếng nhạc.
Hai vợ chồng còn không cởi tạp dề, tựa hồ họ chỉ nhảy theo nhất thời hứng khởi, động tác nhảy không đều đặn nhưng mỗi động tác đều lộ rõ
sự nhiệt tình và hạnh phúc. Họ tranh thủ lúc vắng khách để trốn tránh sự bận rộn, truy đuổi của cuộc sống.
Bài hát vừa kết thúc, Giang Khâm hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lương Trì: "Vào thôi."
"Tiểu Lương tới rồi." Vợ ông chủ vẻ mặt hưng phấn, nhưng vẫn chưa thoát khỏi trạng thái khiêu vũ.
"Vâng, chú Trần dì Trần."
Giang Khâm nghe được Lương Trì gọi họ như vậy.
Bà chủ quán nhìn thấy Giang Khâm đang núp sau lưng Lương Trì, bà mỉm cười hiền lành nói: “Đây là bạn của Tiểu Lương à?”
“Học đệ.” Lương Trì nói.
Bà chủ quán gật đầu, Giang Khâm từ phía sau Lương Trì bước ra, lễ phép chào hỏi hai người: "Xin chào chú dì, cháu là Giang Khâm, đàn em của học trưởng Lương Trì."
Bà chủ quán cười lớn: “Đứa nhỏ này đáng yêu quá.”
Giang Khâm chớp mắt bối rối, đôi mắt đen như quả nho lấp lánh, khiến bà chủ quán véo má Giang Khâm bằng một lực rất nhẹ, chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng chứ không hề phản cảm.
"Tiểu Lương Tiểu Giang, ngồi đi, hoành thánh sắp tới rồi!" Bà chủ quán vui vẻ vẫy tay với hai người, kéo ông chủ đang đứng ở một bên đi vào phòng bếp phía sau.
Đợi hai phút, ông chủ bưng ra hai bát nóng hổi: “Hoành thánh tới đây.”
Giang Khâm chợt nảy ra ý tưởng: Bữa ăn khuya đầu tiên ở đây là ăn cùng Lương Trì.
Nhớ lại chính cậu trước kia khi vẽ, thường luân phiên giữa buổi sáng và buổi tối, mỗi ngày ăn một bữa và một bữa ăn nhẹ vào đêm khuya, Giang Khâm đôi mắt ám ám.
Sau khi đến đây, vì phải đi học nên quản gia luôn chú ý đến lịch trình của cậu, cơ bản là tối nào cậu cũng đi ngủ sau khi uống sữa, nên cũng không bao giờ bị mất ngủ nữa.
Đối với cậu, cuộc sống trước khi bước vào cuốn tiểu thuyết dường như đã trôi qua cả một đời người.
Nhưng cậu sẽ không bao giờ quên cái đêm trước khi xuyên sách, cậu lang thang trên đường phố vắng.
Khi đó cậu đang trong giai đoạn bình cảnh, dường như đánh mất hết linh cảm, lo lắng đến mức suốt đêm không ngủ được.
Đêm trước khi xuyên sách cậu vẫn bị mất ngủ, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hằn các tia gân máu.
Cậu không nhớ bản thân đã đi đâu, chỉ nhớ cậu ôm đầu gối ngồi xổm trong một cái hang dưới cầu vượt. Ngoài trời đang mưa, gió gào thét, vừa lạnh vừa đói.
Có người đưa cho cậu một miếng bánh mì nhưng cậu lại quên cảm ơn. Cậu cầm lấy và ăn một cách thèm khát. Sau đó người đó đưa cho cậu một chai nước.
Người đó là ai? Không thể nhớ được.
Người đó giống như ngồi xổm ở trước mặt cậu tự nói mấy câu, đáng tiếc cậu cũng nhớ không rõ, sau đó cậu xuyên đến thế giới này.
"Không muốn ăn?"
Giang Khâm đột nhiên ngẩng lên, nhận ra cậu đã nhìn chằm chằm vào bát hoành thánh nhỏ trong vài phút.
"Không có, muốn ăn." Nói xong, để chứng tỏ cậu thích ăn, Giang Khâm cắn một miếng thật lớn, căng phồng đầy miệng.
Lương Trì nhẹ cười nhạt. Mặc kệ tiểu thiếu gia kiều quý có quen ăn món ăn đạm bạc hay không nhưng ít nhất cũng đã nể mặt anh.
Lương Trì có loại cảm giác khó hiểu rằng bản thân đang cho mèo con đi lạc ăn ở bên đường, đó là một loại cảm giác rất mới mẻ: "Không ai cùng cậu cướp."
"Ồ." Giang Khâm ngoan ngoãn thả chậm tốc độ nhai.
Trong Giang Khâm vẫn đang ăn, Lương Trì đặt tiền mua hoành thánh ở quầy lễ tân, bà chủ quán nhìn thấy và muốn trả lại tiền cho Lương Trì.
"Dì Trần, nếu dì không lấy thì lần sau con sẽ không đến nữa."
Bà chủ quán không còn cách nào khác đành phải lấy lại tiền, đau lòng mà nhìn Lương Trì.