Trong một thời gian dài không có âm thanh nào từ trong phòng truyền ra, cùm cụp một tiếng, cánh cửa bằng cách nào đó đã mở ra từ bên trong.
Giang Khâm giật mình, thân thể đột nhiên mất đi điểm tựa, mất tự chủ ngã về phía trước. Cậu lập tức nhắm mắt lại, không chịu nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngã xuống sàn nhà.
Cơn đau trong tưởng tượng không phát sinh. Giang Khâm đập vào l*иg ngực rộng lớn của anh. Cơ bắp rắn chắc cứng đờ khiến trán cậu lập tức đỏ bừng.
Đau quá.
Giang Khâm xoa xoa trán, đôi mắt phiếm nước, cậu ngẩng mặt lên nhìn vào một đôi mắt đen bình tĩnh.
"Học... học trưởng, thật là trùng hợp." Giang Khâm khóe miệng mỉm cười ngọt ngào. Đôi mắt sáng lấp lánh trong hết sức vô tội. Việc cậu ngã vào trên người Lương Trì hoàn toàn là trùng hợp.
Thật trùng hợp, cố tình đứng trước cửa phòng này và ngã vào vòng tay của tôi."
Lời nói mang tính trêu chọc, khiến Giang Khâm vốn đã cảm thấy áy náy càng thêm bối rối. Cậu còn đang được ôm quanh eo, hơi thở nóng rực từ Lương Trì tỏa ra, cậu ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng.
“Ngửi đủ chưa?”
Giang Khâm lập tức lùi lại như bị bỏng, không cần suy nghĩ trả lời: "Đủ rồi."
Bị chính mình làm chuyện ngu xuẩn đến muốn khóc….
Cả hai đều im lặng. Giang Khâm nhăn mặt đi theo Lương Trì rời khỏi quán bar.
Đường phố sáng rực, xe cộ qua lại không ngừng, Lương Trì dừng lại.
Lần này Giang Khâm không có ngơ ngác mà đυ.ng phải anh nữa, ngoan ngoãn đứng chờ hành động tiếp theo của Lương Trì.
"Khi nào tài xế sẽ đón cậu?" Lương Trì hỏi.
"Chắc là khi bữa tiệc kết thúc."
Lương Trì nhìn qua bầu không khí náo nhiệt của quán bar, có lẽ chưa đầy hai giờ nữa là sẽ kết thúc.
Anh có thể để Giang Khâm ở đây, nhưng trời tối và nhiều gió, đây là khu quán bar sầm uất, có nhiều người say rượu qua lại.
Một người đàn ông say rượu khác đi ngang qua họ, Lương Trì im lặng giơ tay chặn Giang Khâm, rồi hạ mắt xuống nhìn thấy Giang Khâm đang bối rối.
Lương Trì im lặng thở dài.
Thôi vậy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.
Ục ục
Lương Trì nhướng mày nhìn cái bụng đang kêu của Giang Khâm, được che phủ bởi một lớp mỏng dưới bộ lễ phục sáng màu.
Giang Khâm cắn môi, ngượng ngùng thấp giọng nói: “Buổi tối tôi chưa ăn gì…”
"Tại sao cậu không ăn?"
"Đồ trong quán bar không thể ăn bậy." Giang Khâm nghiêm túc nói.
Lương Trì đột nhiên mỉm cười, thở ra một hơi rất nhẹ, giây lát lướt qua: "Ngoan như vậy?"
Giang Khâm: !
Lương Trì có phải hay không vừa cười?
Bên đường có đậu mấy chiếc xe đạp công cộng, Lương Trì đột nhiên hỏi: “Cậu đi xe đạp được không?”
Chủ đề thay đổi nhanh đến mức Giang Khâm sửng sốt một lát, sau đó như gà mổ thóc gật đầu nói: "Được."
Nghe vậy, Lương Trì liếc nhìn cậu, đối với khả năng đi xe đạp của Giang Khâm tỏ ra nghi ngờ.
Vị thiếu gia luôn được tài xế đưa đón từ khi còn nhỏ trông không có vẻ gì là biết lái xe.
Huống chi trông Giang Khâm nhu nhược như vậy, chỉ bị đâm một cái trên trán, lưu lại một vết đỏ vẫn còn chưa tiêu xuống. Thật khó để tưởng tượng rằng cậu ấy có thể chịu đựng được những va đập khi học đi xe đạp.
Cảm nhận được Lương Trì không tin tưởng, Giang Khâm nổi lên du͙© vọиɠ thắng bại. Cậu lập tức kéo một chiếc xe đạp muốn chứng minh cho Lương Trì thấy, kết quả cậu kéo không được.
Giang Khâm: Hỏng rồi?
Đúng như dự đoán, cậu ấy quả là một tiểu thiếu gia kiều khí, Lương Trì bước tới lấy điện thoại di động ra quét mã QR trên xe đạp.
“Đinh” một tiếng, xe đã được mở khóa.
"Lái đi.”
Giang Khâm nóng lòng muốn thử, vững vàng đạp xe đến trước mặt Lương Trì, sau đó dừng xe trước mặt, ngẩng đầu nhìn Lương Trì.
Nhìn ánh mắt mong chờ, Lương Trì nói: “Được.”
Giang Khâm cong cong môi.
Lương Trì quét mã xe đạp cho mình, tiến lên một bước, trừng mắt rời đi.
“Đuổi kịp.”
Gió từ bên tai thổi qua, có tiếng xào xạc, dưới ánh đèn đường có hai cái bóng hạ thổi qua, theo những đám mây bồng bềnh di chuyển cùng họ.