Trong bữa tiệc người đến người đi, Giang Khâm trốn vào một góc, cầu nguyện không ai phát hiện ra mình.
“Giang Khâm!”
Triệu Thiên Vãn khí thế mạnh mẽ tiến tới chỗ cậu. Giang Khâm khẽ thở dài và miễn cưỡng từ trong góc nhỏ dịch ra phía trước.
"Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất cậu nên kiềm chế suy nghĩ của mình! Nếu hôm nay làm hỏng tiệc sinh nhật của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Giang Khâm nhấc không nổi tinh thần, nghe được lời này liền kéo dài giọng nói.
Triệu Thiên Vãn: ?
Y giống như bị cho có lệ?
Y trừng mắt nhìn Giang Khâm một cách hung dữ, sau đó quay người bỏ đi.
Bữa tiệc đều là những người trẻ tuổi, bầu không khí vô cùng cởi mở, Giang Khâm trốn vào góc ghế sofa, không biết nhìn đến có bao nhiêu người đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh tình cảm mãnh liệt hôn nhau say đắm.
Tiếng nước và tiếng nuốt được khuếch đại vô hạn, truyền đến tai cậu thông qua âm nhạc. Giang Khâm quay lưng lại bối rối, chóp đôi tai trắng sứ chuyển sang màu đỏ.
Cậu vẫn còn ở đây đấy! ! !
Thậm chí có đôi đang hôn nhau đột nhiên nhìn qua cậu, còn hỏi cậu có muốn hay không cùng nhau.
!
Cùng nhau?
Cậu không còn trong sáng nữa QAQ
Giang Khâm, đã sống hơn hai mươi năm, thế nhưng là chiến sĩ thuần khiết chưa từng nắm tay ai, nghe được lời mời này thiếu chút nữa muốn bùng nổ.
“Không cần!”
Người nọ nhìn mỹ nhân trong lòng mình, sau đó ngước mắt nhìn Giang Khâm mặt đỏ bừng, càng thêm cảm thấy mỹ nhân không thú vị, ném người trong ngực sang một bên, cười ngả ngớn: "Giang thiếu gia, vẫn còn là xử nam à?
Giang Khâm sắp nổ tung, sắc mặt âm trầm, giọng điệu vô cảm: "Liên quan gì tới cậu?"
Người đàn ông có chút do dự, hắn ta đối với đủ loại sự tích của Giang Khâm trước đây đều hiểu biết, cũng biết Giang Khâm được hai đại thế gia là Giang gia và Tạ gia hậu thuẫn, không phải là người có thể chọc vào.
Nhưng Giang Khâm lớn lên rất đẹp, từ nhỏ đã như viên ngọc trai được phủng trong lòng bàn tay nuôi dưỡng, thực sự so với những người đang cuồng nhiệt phấn khích trên vũ đài hoàn toàn bất đồng. Cậu trên người đồng thời mang theo sự kiêu ngạo cùng ngây thơ, thậm chí lúc làm vẻ mặt tức giận lạnh lùng cũng có thể khơi dậy du͙© vọиɠ ham muốn của mọi người.
Cuối cùng, sắc tâm đã đánh bại lý trí. Người đàn ông bước tới trước mặt Giang Khâm, kiêu ngạo mà dựng thẳng eo chó đực, quyến rũ nói: "Giang thiếu gia có muốn thử không? Rất thoải mái."
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã bị một lực mạnh đẩy lùi về phía sau.
“Con mẹ nó ai dám đẩy ông đây!"
“Tôi.”
"Mày mẹ nó..." Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng, người đàn ông nhìn thấy Bùi Căng Lễ, lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt dữ tợn vội biến mất, liền cười nói: "Bùi thiếu gia."
"Cút." Bùi Căng Lễ lời ít mà ý nhiều.
Người đàn ông vội cút đi.
Khi người đàn ông rời đi, Bùi Căng Lễ quét đi vẻ u ám trên mặt, dùng giọng điệu quan tâm nói: "Khâm Khâm, hắn ta có làm thương tổn em không?"
Giang Khâm ngơ ngác lắc đầu.
Bùi Căng Lễ nhìn chằm chằm vào Giang Khâm, nghĩ đến hành vi mạo phạm vừa rồi của người đàn ông, ngọn lửa trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.
Hắn còn chưa từng chạm vào người, làm sao hắn có thể để người khác chạm vào trước?
“Cảm ơn.”
Giang Khâm tuy không thích Bùi Căng Lễ nhưng vẫn lịch sự cảm ơn.
"Khâm Khâm, em vĩnh viễn không cần nói với tôi hai chữ này." Bùi Căng Lễ thanh âm trầm thấp nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm như nước biển xanh thẫm, nhìn chằm chằm Giang Khâm.
Nếu không phải cậu biết đến tính cách cặn bã của Bùi Căng Lễ, cậu nhất định sẽ miễn cưỡng tin tưởng.
Giang Khâm mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì.
Người nam nhân luôn tự phụ buông xuống kiêu ngạo, Bùi Căng Lễ rèn sắt khi còn nóng: "Khâm Khâm, chúng ta quay lại đi."
Không ngờ người đàn ông này thế mà bám riết không tha, Giang Khâm trong lòng thở dài, ngẩng đầu nhìn Bùi Căng Lễ: "Bùi Căng Lễ, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng."
Bùi Căng Lễ sắc mặt tái nhợt, chân thành vội vã đưa lại bị xem như đôi giày rách vứt đi, lòng kiêu ngạo của nam nhân bị kích động, trong mắt hiện lên một tia hắc ám: "Giang Khâm, em liền như vậy chướng mắt tôi?”
Giang Khâm:……..