Chương 20

Giang Khâm quay lại. Người đàn ông mặc bộ vest trắng có cài trâm hoa hồng trên ngực. Y được vài người đỡ đi về phía Giang Khâm với vẻ mặt kiêu ngạo.

Trực giác mách bảo cậu rằng người này chính là Triệu Thiên Vãn.

Đừng hỏi tại sao cậu lại đoán như vậy, hãy hỏi trực giác của cậu.

Giang Khâm nhìn chằm chằm vào y, những suy nghĩ không phù hợp xuất hiện trong đầu cậu.

Trong tiểu thuyết nói rằng Giang Khâm từng nhầm lẫn Lương Cảnh Sinh là Triệu Thiên Vãn.

Giang Khâm nhìn Triệu Thiên Vãn, thầm nghĩ: Lương Cảnh Sinh trưởng thành dường như không phù hợp với trí tưởng tượng của cậu.

Cậu nghĩ Lương Cảnh Sinh có vẻ ngoài lạnh lùng sắc sảo, nhưng Triệu Thiên Vãn lại có nét thanh tú và chiều cao hơn 1m7. Bất kể y có phải là một kẻ cặn bã hay không, nhưng kẻ này nhìn có vẻ không phải là công.

Triệu Thiên Vãn nhíu mày, trong lòng cảm thấy kinh hãi khi Giang Khâm chăm chú nhìn y.

Y và Giang Khâm từ nhỏ đã không hợp nhau, thậm chí có thể nói là đối chọi gay gắt, mỗi lần gặp nhau nhất định phải có một người bị khó chịu. Khi lớn lên liền không còn như vậy ấu trĩ, nhưng sẽ chuyển từ đánh nhau thành những âm mưu nhục nhã nhau.

"Cậu nhìn tôi làm cái gì?" Triệu Thiên Vãn hoảng sợ, nghiêm mặt hỏi.

Những người xung quanh không hề có ý định đứng ra ngăn cản cuộc chiến, ngược lại còn vô cùng thích thú theo dõi màn trình diễn.

Giang Khâm lắc đầu, cuối cùng nhìn đi chỗ khác. Triệu Thiên Vãn thở phào nhẹ nhõm, sau đó trái tim y đột nhiên nâng lên khi nghe những lời của Giang Khâm.

"Cậu trông đẹp." Giang Khâm khen ngợi từ tận đáy lòng.

Triệu Thiên Vãn hai mắt mở to, không thể tin được chính mình vừa nghe được, không nói nên lời.

Quá ảo! Giang Khâm trúng tà! Trúng tà!

Triệu Thiên Vãn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giang Khâm, như muốn đốt một cái lỗ trên đó.

Mặt cậu cũng đã lộ ra, Giang Khâm muốn lén lút trốn đi.

Cậu bước đến trong góc, sẵn sàng chọn thời điểm để hòa vào đám đông rồi rời đi.

Hẳn sẽ không ai chú ý đến cậu.

Giang Khâm cúi đầu và bước về phía trước, suy nghĩ.

Lúc cậu sắp lẻn ra tới cửa, bỗng có một tiếng "rầm" nhẹ vang lên, Giang Khâm nhăn mặt, lùi lại một bước, xin lỗi người đυ.ng phải: "Thực xin lỗi."

Không nghe thấy tiếng trả lời của người kia, Giang Khâm che trán và ngẩng đầu lên.

!

"Căng Lễ ca." Một giọng nói dịu dàng và dính chặt từ phía sau truyền đến, Giang Khâm quay lại và nhìn thấy Triệu Thiên Vãn, giờ phút này trông giống như chú bướm nhỏ đang nở hoa, với nụ cười ngọt ngào, bước nhanh qua người cậu, khuấy động một cơn gió nhẹ chạy đến Bùi Căng Lễ trước mặt.

“Căng Lễ ca, anh đến rồi.”

Bùi Căng Lễ vẫn như cũ một bộ dáng lạnh lùng, nhàn nhạt trả lời: "Ừ."

Mặc dù vậy, sự nhiệt tình của Triệu Thiên Vãn không hề giảm đi chút nào, ngược lại, y càng nhìn Bùi Căng Lễ với ánh mắt đầy si mê.

Giang Khâm đối với cuộc trao đổi giữa hai người không có một chút tò mò. Cậu cúi đầu như đang ngẩn người nhưng đôi mắt chuyển tròn cho thấy cậu đang suy nghĩ.

Mãi lo nghĩ về Lương Cảnh Sinh, cậu thực sự quên mất Triệu Thiên Vãn và Bùi Căng Lễ là một cặp.

Nhìn thấy Bùi Căng Lễ thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Khâm, đôi mắt của Triệu Thiên Vãn tối sầm lại. Nghĩ đến mối quan hệ trước đây của bọn họ, sự ghen tị bao trùm lý trí của y. Y đột nhiên nói với Giang Khâm: "Giang Khâm, nhìn thấy Căng Lễ ca không chào hỏi một tiếng sao?"

Đôi mi rũ xuống nhanh chóng khép lại, quả nhiên, điều gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến.

Giang Khâm nhìn hai người họ, Triệu Thiên Vãn đang đứng bên cạnh Bùi Căng Lễ, thân thể cùng hắn dựa vào cực gần, thoạt nhìn mối quan hệ rất thân thiết, y khıêυ khí©h mà nhìn về Giang Khâm.

Cảnh tượng tưởng tượng về Giang Khâm cáu kỉnh và mất bình tĩnh không hề xuất hiện, khuôn mặt Giang Khâm bình thản, đôi mắt nâu nhạt như mặt nước hồ tĩnh lặng.

Ừ.

Ừ?!

Triệu Thiên Vãn đã không còn bình tĩnh nữa. Ừ là có ý tứ gì?

Nói xong Giang Khâm liền quay người rời đi, để lại Triệu Thiên Vãn với vẻ mặt kinh ngạc, còn có Bùi Căng Lễ đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu với đôi mắt sâu thẳm.