Chương 19

Cảm nhận được một ánh mắt nóng rực từ khóe mắt, Lương Trì không chớp mắt nhìn thẳng, đôi môi hơi mím lộ ra một khe hở, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Tan học, Lương Trì còn đang thu dọn sách vở thì một chú bướm nhỏ bay tới trước mặt anh.

"Học trưởng, cảm ơn anh." Giang Khâm nói.

Lương Trì hơi nhướng mày, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Cảm ơn cái gì?”

"Nếu không có anh trợ giúp, tôi chắc chắn sẽ không thể hoàn thành báo cáo một cách suôn sẻ như vậy và cũng không nhận được lời khen ngợi từ giáo sư Địa Trung Hải." Giang Khâm nói từng chữ một, rất nghiêm túc hướng Lương Trì cảm ơn.

“Ừ.”

Giang Khâm trong lòng cảm động, đột nhiên hỏi: "Học trưởng, buổi trưa anh có rảnh không?"

Đối với mạch não của Giang Khâm, anh cảm thấy khâm phục. Lương Trì đặt máy tính vào cặp, lạnh lùng mà nói: "Không," dưới ánh mắt đầu mong đợi của cậu.

-

Buổi tối trở về nhà, chú quản gia đưa cho Giang Khâm một tấm thiệp chúc mừng.

"Thiếu gia, đây là thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Triệu công tử."

“Triệu công tử?”

“Là anh họ của thiếu gia.” Chú quản gia kiên nhẫn giải thích.

Giang Khâm nghiêm túc gật đầu, nhìn dòng chữ màu đỏ in trên thiệp mời, trong lòng thầm lo lắng.

Hắn tới, hắn tới, tra công thứ tư tới!

Trong nguyên tác, bữa tiệc này là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Giang Khâm và Lương Cảnh Sinh.

Giang Khâm đã nhầm Lương Cảnh Sinh thành Triệu Thiên Vãn, trước mặt mọi người trêu trọc hơn nữa còn làm nhục anh, sau đó tuy biết rằng cậu đã nhầm người, nhưng thiếu gia tâm cao khí ngạo kiêu ngạo như nguyên chủ sẽ không xin lỗi Lương Cảnh Sinh. Mối thù giữa hai người vì thế đã nảy sinh.

"Cháu có nhất thiết phải tham gia không?" Giang Khâm mím môi với vẻ mặt buồn bã.

Cậu không thể tránh khỏi ba tên tra công đầu, nhưng với Lương Cảnh Sinh, cậu nhất định có thể tránh phải gặp mặt anh ta.

Nhiều thêm một người không bằng bớt đi một người, lại nói gặp anh ta cũng không phải là điều may mắn.

Chú Lưu bị câu hỏi của Giang Khâm Khâm làm cho sửng sốt. Dù sao thì thiếu gia của ông trước kia vốn rất thích tham dự những bữa tiệc này.

Chú quản gia sửng sốt một chút làm Giang Khâm nghĩ rằng mình phải đi dự bữa tiệc này. Giang Khâm đem thiệp mời cất đi và hỏi Lão Lưu: "Khi nào tiệc sẽ được tổ chức ạ?"

“Chủ nhật.”

“Vâng.”

Tối chủ nhật, Giang Khâm mặc một bộ lễ phục sáng màu với một chiếc trâm cài hoa hải đường trên ngực, trông giống như một hoàng tử nhỏ cao quý không rành thế sự.

Tài xế đưa cậu xuống trước cửa quán bar lớn nhất thành phố W.

Có hai bữa tiệc sinh nhật dành cho Triệu Thiên Vãn, một bữa tiệc được tổ chức tại nhà họ Triệu, những người đến dự tiệc đều là những người có quan hệ làm ăn với Triệu gia, so với bữa tiệc sinh nhật thì nó giống một địa điểm kết thân duy trì các mối quan hệ lợi ích. Địa điểm còn lại được tổ chức tại một quán bar, hầu hết những người tham dự đều là bạn bè của Triệu Thiên Vãn, những người giàu có nổi tiếng ở thành phố W, tụ tập chỉ để giải trí.

Ánh đèn trong quán bar nhấp nháy, tiếng nhạc điện tử ồn ào vây quanh cậu vừa bước vào, Giang Khâm không khỏi cau mày.

Ồn ào quá.

Có người nhận thấy sự xuất hiện của cậu, đem một ly cocktail màu xanh nhạt đi đến gần cậu.

“Giang Khâm.”

Giang Khâm thận trọng nhìn người tới và không nói gì.

Bởi vì không quen biết.

Người nọ không hề khó chịu, dường như đã quen với sự thờ ơ của Giang Khâm. Hắn ta mỉm cười và hỏi Giang Khâm một cách quen thuộc: "Cậu trở về Trung Quốc khi nào?"

Không phải bí mật không thể nói ra, Giang Khâm thành thật trả lời: “Tháng trước.”

Người phục vụ bưng rượu đi ngang qua, người đàn ông thuận tay đưa một chiếc ly màu đỏ tươi cho Giang Khâm.

Giang Khâm uyển chuyển từ chối.

Người xa lạ đưa rượu thì không thể uống.

Người đàn ông nhún vai tiếc nuối và đặt rượu trở lại. Rượu đỏ tươi như máu văng tung tóe, để lại một lớp vết nước trên thành ly.

"Giang thiếu gia, đây là không nể mặt sao?"

Đột nhiên có một giọng nói thu hút sự chú ý của mọi người.