Chương 17

"Tạ công tử, ngài có muốn ở lại dùng bữa tối không?" Chú quản gia đột nhiên xuất hiện và giải vây cho Giang Khâm.

Giang Khâm hai mắt sáng ngời nhìn chú quản gia từ trên trời rơi xuống, trong lòng cảm động vô cùng.

Dựa theo trước kia, Tạ Nam Ngự nhất định sẽ cùng Giang Khâm dùng bữa xong rồi rời đi, nhưng hôm nay hắn lại có chút do dự.

"Khâm Khâm muốn anh trai ở lại sao?" Tạ Nam Ngự cho Giang Khâm lựa chọn.

Giang Khâm lén nhìn Trần Miên một cái. Đôi môi của người thanh niên hơi trắng bệch, bị Tạ Nam Ngự làm tức giận không ít.

Một cảm giác chua chát từ đáy lòng lan tràn, Giang Khâm chậm rãi nhìn đi chỗ khác, lông mi dày hơi cụp xuống, trái lòng nói: "Em muốn.”

Cậu không muốn dính líu quá nhiều đến tình yêu hận thù giữa hai người, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy rất có lỗi với Trần Miên.

Sự do dự nhỏ bé đã bị lời nói của Giang Khâm ném đi hoàn toàn. Tạ Nam Ngự xoa đầu Giang Khâm: "Được, anh trai sẽ ở lại."

Trần Miên biết mình là người ngoài, lặng lẽ xoay người rời đi, lại bị Tạ Nam Ngự ngăn lại.

"Thư ký Trần đi đâu vậy?"

Trần Miên quay lưng lại với hai người, nghe vậy đáp: "Trở về công ty."

Thư ký Trần hôm nay dạy Khâm Khâm học vất vả, công phê duyệt cho cậu một ngày nghỉ đặc biệt.” Tuy nói những lời an ủi nhưng giọng điệu lại không hề dịu dàng chút nào.

"Cảm ơn công ty cho phép tôi nghỉ phép."

Nói xong, Trần Miên cúi đầu bước nhanh về phía trước, nóng lòng muốn rời khỏi đây.

Dù không còn là thiếu gia được mọi người ngưỡng mộ như trước, dù y đã quen với tính khí của Tạ Nam Ngự nhưng mỗi lần bị sỉ nhục, y vẫn cảm thấy như bị dao đâm. Lòng tự trọng giống như một đống mạt chược, bị Tạ Nam Ngự lôi ra từng mảnh, sẵn sàng sụp đổ bất cứ lúc nào.

Muốn chạy trốn, muốn về nhà.

"Thư ký Trần." Tạ Nam Ngự lại gọi cho y.

Thân thể được che phủ bởi quần áo khẽ run lên, Trần Miên nắm chặt nắm tay, móng tay tròn trịa cắm vào da thịt, nhưng y lại không hề cảm thấy đau đớn.

“Tạ tổng còn có chuyện gì?”

Tạ Nam Ngự nhìn bóng lưng gầy gò của Trần Miên, trong lòng có một cảm xúc kỳ lạ quét qua, "Cậu cũng ở lại đi”.

Trên bàn lưu ly bày đầy đồ ăn, phần lớn đều là món ăn ưa thích của Giang Khâm, nhưng cậu hiếm thấy mà lại chán ăn.

Thỉnh thoảng ánh mắt cậu liếc nhìn Trần Miên đang đứng sau lưng Tạ Nam Ngự, đứng rất thẳng, trên mặt không có cảm xúc, giống như một người máy nghe theo chỉ thị.

"Khâm Khâm không có khẩu vị?"

Giang Khâm vèo một chút thu hồi tầm mắt, gắp hai cây cải thìa cho mình để đối phó với Tạ Nam Ngự.

Mọi chuyện diễn biến vượt sức tưởng tượng của Giang Khâm. Giờ cậu chỉ có thể ăn nhanh để Trần Miên có thể trở về nhanh chóng.

Giang Khâm chăm chú ăn cơm, không còn kén ăn nữa. Trong miệng căng phồng phình phình ra.

Bình thường ăn chậm rãi và nhàn nhã trong 40 phút, nhưng hôm nay cậu ăn xong trong mười phút.

Cuối cùng đem bọn họ tiễn đi.

Giang Khâm thở phào nhẹ nhõm.

Ứng phó với hai người còn mệt hơn cả buổi chiều học Toán cao cấp, sau khi tiễn họ đi, Giang Khâm trực tiếp lên lầu về phòng, nghiêng người nằm trên trên nệm Simmons, ngoan ngoãn khoanh hai tay, sự mệt mỏi nặng nề quét qua cơ thể cậu. Lông mi mở ra đóng lại, sau đó nhắm lại hoàn toàn.

Bên kia, Trần Miên đang lái xe, Tạ Nam Ngự ngồi phía sau.

Qua kính chiếu hậu, Tạ Nam Ngự không chút dè dặt nhìn sắc mặt Trần Miên.

Thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, đôi môi đầy đặn hơi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc. Hôm nay y không mặc vest, bớt đi sắc sảo và ngây thơ hơn, trông y có phần giống với người hắn gặp lần đầu.

Tạ Nam Ngự: “Dừng xe.”

Trần Miên dừng xe bên lề đường, tình cờ là một con đường nhỏ, ánh sáng mờ ảo như đôi mắt vẩn đυ.c, trộm dõi theo từng cảnh tượng diễn ra trên chiếc Porsche màu đen.

Đôi mắt đen của người đàn ông lóe lên như sói đang rình con mồi trong đêm tối.

Trần Miên khẽ cau mày khi nghe người đàn ông nói:

“Trần Miên, lại đây.”