Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, Giang Khâm nằm trên chiếc bàn nhỏ, giống như một cây nấm héo trong một lúc đã tiếp thu quá nhiều kiến
thức, bây giờ cậu cảm thấy như có một vòng tròn công thức toán học vây quanh đầu mình.
"Hôm nay liền đến đây, Giang thiếu gia. Hai ngày nữa tôi sẽ quay lại."
"Được, tạm biệt thầy Trần!" Giang Khâm nói lời tạm biệt với Trần Miên.
"Tạm biệt." Trần Miên nhẹ nhàng cong môi.
Thành thật mà nói, Giang Khâm từ nhỏ cùng tên chó Tạ Nam Ngự ở cạnh nhau, còn có thể lớn lên trở nên ngoan ngoãn lại thiện lương thật không phải là điều dễ dàng.
Sau khi y thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, đột nhiên có tiếng bước chân khiến cả hai người cùng lúc nhìn ra ngoài cửa, liền thấy Tạ Nam Ngự vẻ mặt âm trầm sải bước về phía bọn họ đi tới.
Trần Miên nhìn Tạ Nam Ngự như có linh cảm điều gì đó, khi nhìn thấy sự cảnh cáo trong mắt hắn, vẻ bối rối của y thoáng qua.
Tạ Nam Ngự chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Trần Miên, ánh mắt lạnh lùng quét qua y, sau đó đi tới chỗ Giang Cầm, lại biến về bộ dáng ôn nhu trúc mã hiền lành.
"Khâm Khâm, sao đột nhiên lại tìm gia sư?" Tạ Nam Ngự đưa tay xoa tóc Giang Khâm.
Giang Khâm lùi lại một bước theo phản xạ, khiến tay Tạ Nam Ngự rơi xuống.
Dưới mắt hắn hiện lên một màu đen tối, Tạ Nam Ngự thuận thế đặt tay lên bàn cười khẽ: “Hửm?”
Trần Miên đứng ở phía sau Tạ Nam Ngự, đáng tiếc y không thấy được vẻ mặt của Tạ Nam Ngự, nếu không y đã phải đối mặt với sự đạo đức giả của hắn.
Giả trang thật giống người.
Trần Miên ở trong lòng cười lạnh.
Giang Khâm nói lại với Tạ Nam Ngự lý do tìm một gia sư đêm qua đã nói với chú quản gia, sắc mặt không có gì bất thường, nhưng trái tim cậu hoảng sợ đến mức sắp nhảy ra khỏi cơ thể.
Ba người đàn ông trên đài diễn: Tra công, Thế thân thụ và Bạch nguyệt quang.
Nghe Giang Khâm giải thích xong, Tạ Nam Ngự cười lạnh, liếc nhìn Trần Miên, nhếch khóe môi giễu cợt: "Cậu ta có thể dạy Khâm Khâm sao?"
Trần Miên nắm chặt lòng bàn tay không nói một lời, sắc mặt trở nên khó coi.
Giang Khâm: !
"Có thể! Thầy Trần rất lợi hại!" Giang Khâm cố gắng hòa giải.
Trần Miên cũng điều chỉnh lại vẻ mặt, đối mặt với ánh mắt trêu tức của Tạ Nam Ngự, cười nói: "Tôi có năng lực dạy Giang thiếu gia hay không tự tôi biết rõ, Giang thiếu gia cũng biết, cùng Tạ tổng có liên quan gì?"
“Liên quan gì tới tôi?” Tạ Nam Ngự tựa hồ nghe được chuyện gì buồn cười, cười lạnh lùng, “Thư ký Trần, hình như cậu quên cái gì đó.”
"Ở đây, chỉ có cậu là người ngoài duy nhất."
Không, hắn mới là người ngoài. Giang Khâm hét lên trong lòng, nhưng không ai có thể nghe thấy cậu.
Trần Miên sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy nhìn Tạ Nam Ngự, tựa như đang âm thầm chống cự.
Tạ Nam Ngự giờ phút này nụ cười đã mất, khi biết hôm nay Trần Miễn sẽ làm gia sư cho Giang Khâm, hắn đã hoảng hốt trong giây lát.
Trần Miên dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Nhưng sao lại có thể?
Sao lại có thể!
Tạ Nam Ngự hay tay chống lên chiếc bàn đen, cúi đầu nhìn bức ảnh của mình và Giang Khâm đặt trên bàn với vẻ mặt âm trầm đôi mắt đen ngòm dâng trào dòng nước ngầm.
Đôi cánh của con chim nhỏ ương ngạnh, y thực sự có ý định trốn thoát khỏi hắn.
Nhưng không sao cả, hắn chỉ cần tự tay bắt nó lại là được.
Tạ Nam Ngự nở một nụ cười quỷ dị.
Không có hắn cho phép, Trần Miên chỉ có thể vĩnh viễn ở trong chiếc l*иg vàng mà hắn xây lên, cả đời thay thế Giang Khâm thừa nhận những ham muốn du͙© vọиɠ của hắn đến hết cuộc đời.
Nhìn bầu không khí càng lúc càng khẩn trương, Giang Khâm có chút khóc không ra nước mắt. Cậu chỉ muốn tìm gia sư để chăm chỉ học hành mà sao lại thành ra thế này?
Quả thật, cậu vẫn muốn trốn tránh tra công và thế thân thụ.
Một lúc lâu sau, Giang Khâm trong lòng không ngừng hô vang "Peace is love", gượng cười, hỏi Tạ Nam Ngự: "Nam Ngự ca, hôm nay anh đến gặp em có chuyện gì vậy?
Tạ Nam Ngự áp xuống âm u nơi đáy mắt, ôn hòa nói: "Không có việc gì, anh trai chính là nhớ Khâm Khâm thôi."
Giang Khâm duy trì nụ cười và im lặng, hoàn toàn không lời gì để nói.
Cảm ơn đã nhớ , nhưng tốt nhất đừng nhớ đến cậu.