Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Thầm Học Trưởng Tra Công Trong Truyện Thế Thân

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thịch, thịch, thịch, vừa lúc chú Lưu kiêm quản gia và tài xế đến đưa cốc sữa bò cho Giang Khâm.

Giang Khâm thò đầu nhận lấy sữa: "Cháu cám ơn ạ."

Chú Lưu vẻ mặt hiền lành: “Không có gì, thiếu gia.”

Không giống như những ngụm thông thường, Giang Khâm uống từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa đảo mắt xoay tròn.

"Thiếu gia, con có chuyện muốn nói với chú sao?"

Giang Khâm đưa chiếc cốc rỗng cho quản gia và mỉm cười ngọt ngào: "Chú quản gia, tối nay bố mẹ cháu có về nhà không ạ?"

Nghe vậy, chú Lưu sửng sốt một chút, nhìn Giang Khâm bằng ánh mắt yêu thương hơn, không chút sơ suất giải thích: “Giang tổng và Triệu tổng gần đây đi công tác ở thành phố lân cận, chắc cuối tuần sẽ quay về gặp thiếu gia.”

Giang Khâm gật gật đầu và ngoan ngoãn không hỏi quá nhiều.

"Thiếu gia, con chỉ hỏi chú cái này sao?"

Giang Khâm ngượng ngùng cười, ngẩng đầu hỏi chú Lưu: "Chú quản gia, chú có biết gia sư nào không? Tốt nhất là chuyên ngành kỹ thuật phần mềm."

Chú Lưu hiếm thấy mà không khống chế được biểu tình của mình, vô cùng kinh ngạc: "Thiếu gia muốn tìm gia sư?"

Thiếu gia nhà mình không phải là người xếp hạng hai trong khoa sao?

Giang Khâm vành tai đỏ bừng, thanh âm rất nhẹ nói: "Không phải cháu đi du học một năm sao? Cháu không cẩn thận quên mất những gì đã học..."

Chú Lưu tỏ vẻ lý giải, dù sao thì thiếu gia cũng học một chuyên ngành rất khó, đã một năm không tiếp xúc với bất kỳ kiến

thức chuyên môn nào, thực sự có khả năng sẽ quên hết mọi thứ.

"Được rồi, thiếu gia đừng quá lo lắng, chú sẽ lập tức liên lạc với gia sư."

"Cảm ơn chú."

"Không cần cảm ơn, thiếu gia."

Chú Lưu làm việc rất hiệu quả, Giang Khâm tối hôm qua đã nói với ông về việc thuê gia sư, sáng hôm sau chú Lưu đã mang theo gia sư đến.

Giang Khâm dụi dụi mắt, mang dép gấu đi xuống lầu, chớp chớp đôi mắt mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.

Ngay sau đó, Giang Khâm nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Xin chào Giang thiếu gia, tôi là gia sư được thuê."

Mọi cơn buồn ngủ lập tức biến mất, đôi mắt Giang Khâm mở to, đôi mắt đen như quả nho nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Khác với lần đầu gặp nhau, y mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt thường ngày, tóc xõa trên trán, trông như một nam sinh đại học thanh thuần.

“Trần…Trần Miên.”

Trần Miên cười thích hợp: "Giang thiếu gia, còn nhớ tôi sao?"

Tất nhiên là nhớ rõ, hơn nữa còn ấn tượng sâu sắc. Nếu cậu không mất trí nhớ thì cậu sẽ không quên.

Giang Khâm nín một hơi, sau một thời gian dài mới thở ra từ từ.

Quả thật là định luật nguyên tác gốc sao?

Trần Miên nhìn ra Giang Khâm bối rối, chủ động hỏi: "Giang thiếu gia muốn bắt đầu bổ túc từ môn nào?"

Giang Khâm cưỡng bách bản thân phải bỏ qua thân phận thế thân của Trần Miên, chỉ coi y là gia sư của mình: "Toán cao cấp."

"Toán cao cấp?" Trần Miên hơi nhướng mày.

Y biết trước đây Giang Khâm xếp thứ hai trong trường, như thế nào cậu ấy lại phải học bù môn toán cao cấp? Đây là môn học dễ nhất.

Tối qua nghe nói người tìm hắn dạy kèm chính là Giang Khâm, Trần Miên suốt đêm đã chuẩn bị bài học rất lâu, rốt cuộc thành tích của Giang Khâm cùng y không phân cao thấp, chẳng qua y cao hơn Giang Khâm mấy điểm.

Trần Miên cũng theo học ngành công nghệ phần mềm của Đại học W. Giống như Giang Khâm, điểm số của y cũng rất tốt, nếu gia đình không xảy ra chuyện, y sẽ có một tương lai sáng lạn. Nhưng trên đời không có cái gọi là "nếu như".

Cũng may dù y chỉ là một thư ký nhỏ, nhưng Tạ Nam Ngự trả lương cao rất cao, nếu không y cũng sẽ không để cho Tạ Nam Ngự hết lần này đến lần khác phát điên.

Trần Miên bắt đầu dạy Giang Khâm phần đầu tiên của Toán cao cấp, Giang Khâm nghĩ rằng cậu sẽ nghe không hiểu, dù sao trước đây cậu là sinh viên khoa văn. Toán cao cấp với sinh viên khoa học tự nhiên sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng dưới sự giải thích chi tiết của Trần Miên, lần đầu tiên cậu không bị say tàu xe, không hề!

"Giang thiếu gia rất thông minh." Trần Miên khen ngợi từ tận đáy lòng.

Giang Khâm được khen liền xấu hổ, ngượng ngùng cười: "Thật sao?"

“Ừ”

“Cảm ơn”

Nếu Giang Khâm có đuôi, lúc này nhất định sẽ giơ cao.

Thật thông minh, Khâm Khâm.

Cậu cũng tự khen mình trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »