Chương 13

Giang Khâm không phát ra bất kỳ âm thanh gì, ánh mắt cẩn thận di chuyển, lỗ tai lặng lẽ bị buộc lại.

Tống Nhiên tức giận cúp điện thoại, chửi "M-ẹ kiếp", cầm lấy áo khoác, tức giận đi xuống lầu.

Giang Khâm lại thở phào nhẹ nhõm.

Tống Nhiên như cảm nhận được điều gì đó quay lại nhìn cậu, Giang Khâm lập tức trở lại nghiêm túc với vẻ mặt ủ rũ. Cậu nhìn thấy Tống Nhiên làm khẩu hình miệng với mình.

“Đồ vật”

Giang Khâm: !!!

Nhìn thấy biểu tình chấn kinh của Giang Khâm, Tống Nhiên mím môi, hừ nhẹ một tiếng rời khỏi quán cà phê.

Tống Nhiên rời đi không bao lâu, Lương Trì cũng làm xong việc, lên lầu tìm Giang Khâm đang xách cặp sách màu xanh đậm của cậu.

Giang Khâm đang suy nghĩ điều gì đó, lông mi mảnh mai lặng lẽ cụp xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt, mày nhíu nhăn lại hết lần này đến lần khác.

Thịch, thịch, thịch

Lương Trì gõ gõ ngón tay lên bàn, Giang Khâm chợt tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Lương Trì với vẻ mặt vô cảm.

Tuy rằng Lương Trì luôn lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy anh, Giang Khâm vô thức nhếch lên khóe môi mỉm cười: "Anh xong rồi à."

Lương Trì ấn mạnh đầu ngón tay lên bàn, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Ừ.”

Giang Khâm từ chỗ ngồi đứng dậy, cái đầu tóc xù xù càng ngày càng gần chóp mũi Lương Trì. Lương Trì thản nhiên nhìn sang chỗ khác và hỏi: "Cậu tìm tôi có gì?"

Giang Khâm lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ, đưa cho Lương Trì.

Trên đó viết một dòng mã đầy sơ hở, Lương Trì cầm lấy nhìn xem, hơi nhướng mày.

Giang Khâm nghiêm túc hỏi: "Lương Trì học trưởng, tôi có thể hỏi anh về bài tập giáo sư giao được không?

“Học trưởng.”

Lương Trì nghĩ tới cái xưng hô này, vô tình dùng đầu lưỡi chạm tới hàm trên, sắc mặt âm trầm không rõ ràng.

Tuy học cùng lớp nhưng Giang Khâm lại đi học sớm hơn các bạn cùng lứa, ở sơ trung lại nhảy thêm một bậc, tính theo tuổi thì cậu kém Lương Trì ba bốn tuổi.

Gọi anh trai thì có hơi kỳ lạ, nhưng gọi học trưởng thì vừa phải, lại lịch sự và không quá xa cách, Giang Khâm nghĩ.

Lương Trì không sửa lại xưng hô của Giang Khâm, anh kéo một chiếc ghế mới từ chiếc bàn trống bên cạnh và ngồi đối diện với Giang Khâm, mở cặp sách lấy máy tính ra.

Nghề nghiệp của họ yêu cầu cấu hình máy tính rất cao nên Lương Trì đã bỏ tiền ra mua một chiếc laptop cũ đa năng.

“Có mang theo máy tính không?"

!

Rõ ràng Giang Khâm đã quên mất việc này. Cậu lắc đầu và nói nhỏ: "...Không."

Lương Trì có thể hay không cho rằng cậu quá không nghiêm túc, sẽ không muốn dạy cậu...

Lương Trì liếc cậu một cái, nói: "Ngồi lại đây."

Giang Khâm lập tức lấy lại sức lực, rũ xuống đôi mắt sáng lấp lánh, dời ghế ngồi đến bên cạnh Lương Trì.

Không hổ là sinh viên đứng đầu, Lương Trì đã hoàn thành bài tập do Giáo sư Địa Trung Hải giao vào sáng sớm. Những ngón tay mảnh khảnh của anh ấy nhảy múa trên bàn phím như thể đang chơi piano. Anh ấy đã khéo léo trình diễn từng bước thao tác cho Giang Khâm. Giang Khâm lại nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ ở bên cạnh cổ tay anh.

Mặc dù Lương Trì đã giải thích cặn kẽ nhưng hôm nay đối với Giang Khâm vẫn là quá quá mức.

Lại nói một lần: “Nghe hiểu không?” Lương Trì hỏi. Giọng nói của anh cũng rất êm tai, giống như sương tuyết tháng mười hai, lạnh lẽo nhưng lại khiến người ta tập trung.

Giang Khâm vẻ mặt đau khổ, xấu hổ không nói được nữa.

Lương Trì nhìn chằm chằm vào cậu, đột nhiên hỏi một câu: "Mô hình dữ liệu đơn giản nhất trong ngôn ngữ C là gì?"

Giang Khâm:…..

Cậu ngồi thẳng, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, vẻ mặt căng thẳng, toát mồ hôi khi nghe câu hỏi đột ngột của thầy Lương Trì.

"Giang Khâm, cậu..." Lương Trì đóng máy tính lại, muốn nói lại thôi.

Lời còn chưa nói xong, Giang Khâm đã có thể nghe được ý tứ sâu xa bên trong.

Đầu óc nhỏ bé quay cuồng nhanh chóng, Giang Khâm đè trái tim đang đập nhanh của mình xuống, cau mày nghĩ ra cái cớ: “Tôi ra nước ngoài một năm, quên hết kiến

thức chuyên môn.”

Giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng kém tự tin.

Lương Trì nghe vậy không có phản ứng, Giang Khâm không biết anh có tin lời giải thích của mình hay không.

“Phương thức liên hệ.”

"Hả?" Giang Khâm bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Tôi trước tiên đưa bài tập cho cậu, trở về cậu có thể hiểu được."

!

Ông chủ bán bánh bao quả thật là người tốt!

Giang Khâm gật đầu như gà mổ thóc, lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn học trưởng.”

“Ừ.”

Giang Khâm cùng Lương Trì trao đổi phương thức liên lạc và thuận lợi thêm Lương Trì làm bạn thành công.

Ánh sáng màu cam xuyên qua cửa sổ trong suốt chiếu vào, phủ lên hai người một tầng màu vàng, Giang Khâm đột nhiên nói: "Học trưởng, tối nay có rảnh không?"

“Chuyện gì?”

Giang Khâm hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: "Tôi muốn mời anh bữa tối."

Lương Trì không đồng ý cũng không từ chối, Giang Khâm cho rằng anh có bận việc, cười hiểu ý: “Nếu anh bận, lần sau cũng được.”

Lần sau.

Lương Trì trong lòng cười lạnh.

Lần sau là một lời nói tưởng chừng như dịu dàng nhưng thực chất lại rất tàn nhẫn, nó giống như một chiếc hộp Pandora đầy cám dỗ, luôn chứa đựng sự mong đợi của bạn, nhưng khi đến gần, bạn sẽ phát hiện ra đó chỉ là một đám mây mù mịt.

Lương Trì lạnh lùng nhếch môi: "Tôi rảnh."

Quá tốt!

Lương Trì đối với ăn gì không hề có ý tưởng, đáp ứng với Giang Khâm cũng là nhất thời hứng thú trước sự trông mong của chó nhỏ trước mặt, nếu không trêu chọc thì sẽ có lỗi với sự chủ động của nó.

Giang Khâm rất vui mừng. Lương Trì là người bạn đầu tiên cậu kết bạn trên thế giới này.