Trước khi Giang Khâm ra nước ngoài, cậu cùng Lương Trì chính là xếp hạng số một và số hai trong học viện, ít có sự giao thoa. Theo Vạn Hiểu Nguyên, nếu miêu tả Giang Khâm như một ngọn lửa nhỏ thì Lương Trì giống như một tảng băng lớn, trên người có một loại lãnh đạm khiến người lạ không dám tiến gần.
Giang Khâm có sự dè dặt về điều này.
Ông chủ bán banh bao rõ ràng là rất nhiệt tình.
Hơn nữa, hai người có hai lần giao thoa, Lương Trì mỗi lần đều trả lời những câu hỏi của cậu, Giang Khâm không cho rằng anh là một người rất thờ ơ lãnh đạm.
Vì vậy, khi chuông tan học vừa vang lên, Giang Khâm liền chạy đến chỗ ngồi của Lương Trì.
Lương Trì còn đang thu dọn sách vở, liếc mắt nhìn thấy trước mặt có người. Anh vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc mà không nói gì.
Cậu nhéo ngón tay, trông rất bối rối, lông mày nhíu lại, Lương Trì không để ý đến cậu, cầm quai cặp lên vai rồi rời đi.
Giang Khâm cuối cùng cũng sốt ruột, dũng cảm bước lên, gọi lại Lương Trì: "Lương Trì."
Giọng nói của cậu vừa ngoan vừa mềm, trên mặt Lương Trì hiện lên một tia mất tự nhiên hiếm thấy. Anh đặt cặp sách lên bàn, nhướng mi hỏi Giang Khâm: "Có chuyện gì vậy?"
Yes!
Nhận được câu hỏi, Giang Khâm lén lút duỗi ngón tay cho chính mình tự tin, như có được ủng hộ nói tiếp, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Lương Trì: "Hiện tại anh có rảnh không?"
Lương Trì vô thức cử động lông mày, hạ mi xuống, đúng lúc nhìn thấy một cái đầu xù xù đầy tóc, đưa xuống chút nữa, một đôi môi đầy đặn như ngọc trai, khiến người ta vô cớ muốn đưa tay chạm vào.
"Không rảnh." Lương Trì quay mặt đi, giọng điệu lạnh lùng như cũ.
Giang Khâm đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị từ chối, nên cũng không quá đau lòng, ngẩng đầu mỉm cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Được rồi, khi nào anh có thời gian tôi sẽ hỏi lại anh.”
Nói xong, Giang Khâm hơi cúi đầu, quay người rời đi.
"Một giờ sau được không?" Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
Đôi mắt của Giang Khâm sáng lên, lại dịch bước nhỏ trở về.
“Có thể.”
Lương Trì không tiếng động cười lạnh, trên môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, nắm lấy dây đeo cặp, khoác lên vai rồi bước ra ngoài trước, Giang Khâm thận trọng đi theo anh, giữ khoảng cách lịch sự không quá xa cũng không quá gần.
Giang Khâm theo Lương Trì đến một tiệm cà phê.
Lương Trì muốn làm bài tập ở đây? Sau đó cậu có thể gọi hai tách cà phê, một cho Lương Trì và một cho mình. Đồ uống cho Lương Trì được phục vụ sau, còn đồ uống cho chính mình được phục vụ sớm hơn, để cậu có thể uống trong khi chờ Lương Trì.
Đã âm thầm kế hoạch tốt, Giang Khâm nhìn thấy Lương Trì trực tiếp đi tới quầy lễ tân, cậu vội vàng bước tới. Là cậu muốn hỏi Lương Trì thì nên mời Lương Trì!
Chỉ thấy Lương Trì nói chuyện với anh trai lễ tân hai câu, sau đó lấy tạp dề từ tay hắn và đi thẳng qua lối đi mà người không phận sự không thể tiếp cận được, Giang Khâm đột nhiên dừng lại và chớp chớp mắt. Anh trai lễ tân trước quầy biến thành Lương Trì.
Lương Trì nhìn thấy vẻ mặt do dự của Giang Khâm, đúng như dự đoán, nhếch khóe môi nói với Giang Khâm đang đứng ngây người ở đó, hơi nhướng mày, giọng điệu ẩn chứa sự giễu cợt: "Vị khách này, cậu muốn dùng gì?”
Giang Khâm mím môi bước tới, lắc đầu và nói với Lương Trì: "Tôi không gọi món, tôi đang đợi bạn."
Ngón tay đặt trên cốc cà phê dừng lại một lát, Lương Trì bình tĩnh nói: “Chờ bạn có thể đi lên tầng hai.”
"Được." Giang Khâm gật đầu, đi lên tầng hai.
Chàng trai trẻ vừa thu dọn đồ ở quầy lễ tân bước ra, liếc nhìn Giang Khâm đang đi lên lầu, hỏi Lương Trì: "Bạn của cậu à?"
"Ừ." Lương Trì thản nhiên đáp lại, giọng điệu khiến người khác cân nhắc không ra.
Anh trai ở quầy lễ tân gật đầu rồi rời quán cà phê với chiếc áo khoác trên tay.
Trong góc cạnh cửa sổ lầu hai, Giang Khâm ôm mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giữa mày nhăn lại thành quả mướp đắng nhỏ đau khổ, cậu sâu sắc cảm nhận được vừa rồi Lương Trì tựa hồ có chút không vui.
Thành phố W là thành phố có nhiều sinh viên đại học. Quán cà phê nằm trên con đường đối diện với trường đại học W. Hầu hết người ra vào đều là sinh viên đại học.
Nhưng Giang Khâm không ngờ lại gặp được Tống Nhiên ở đây.