Một tiếng ầm ầm vang lên, chuyến bay từ Singapore trở về Trung Quốc đã hạ cánh.
Sân bay chật kín người, Giang Khâm chen vào đám đông, đi vòng quanh băng chuyền hành lý ký gửi hai lần, cuối cùng cũng chạm tới chiếc vali màu trắng nhạt của cậu.
Phía sau lưng đột nhiên bị người đâm một cái, Giang Khâm ôm hành lý loạng choạng về phía trước một bước, suýt chút nữa ngã xuống băng chuyền.
"A, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Người đυ.ng vào cậu là một nam sinh đeo kính tròn, nhìn như sinh viên đại học, liên tục xin lỗi Giang Khâm.
Thân thể Giang Khâm cứng đờ, giống như bị mèo dẫm lên, vội vàng lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không sao cả." Sau đó, mặc kệ người ta có nghe thấy hay không, cậu cũng đẩy vali đi vào trong đám người.
Chỉ vài phút trước, cậu nhận được một cuộc gọi, người trong điện thoại nói rằng sẽ đợi cậu ở phía đông quảng trường.
Quảng trường phía Đông.
Trong đầu thầm niệm một lần nữa, Giang Khâm theo dòng người bước ra khỏi sân bay. Cậu nhìn trái nhìn phải để tìm kiếm người đàn ông nhưng vô ích, cậu vô tình phát hiện ra bốn chữ “Khu Đông quảng trường” trên tấm biển phía trên đầu mình.
Đi theo hướng ngược lại.
Cậu sửng sốt một lát, đôi mắt sáng bất động, cậu thầm tính toán, nếu đây là khu Tây, thì hướng phía sau cậu sẽ là khu Đông.
Mặc dù không thể phân biệt được sự khác biệt giữa đông, tây, bắc và nam, nhưng chỉ cần tiếp tục đi theo hướng ngược lại, chắc chắn sẽ đến được khu Đông quảng trường.
Giang Khâm mím môi tự tin.
Mười phút sau, cậu nhìn bức tường trước mặt, rơi vào trầm tư.
Giữa quảng trường rộng lớn, Giang Khâm vẻ mặt bối rối đứng đó, lông mày nhíu lại, giống như một miếng bánh mì dẹt.
Nếu cứ tiếp tục tìm kiếm không có mục tiêu như thế này, không biết sẽ mất bao lâu để đến được khu Đông quảng trường.
Bàn tay đang đặt trên vali của cậu đột nhiên siết chặt, cậu hạ quyết định đi đến quán bán đồ ăn sáng bên cạnh.
Đứng trước xe đẩy trước mặt, Giang Khâm hít một hơi thật sâu, lịch sự hỏi người đàn ông đứng sau xe, giọng điệu nhẹ nhàng đặc trưng của người miền Nam: "Xin chào, xin hỏi đi đến khu Đông quảng trường như thế nào?"
Vách ngăn trong suốt của xe đẩy có lỗ ở giữa. Người đàn ông nhướng mi, nhìn người đối diện qua khe hở, rõ ràng là sững sờ trong chốc lát, vẻ mặt chán ghét biến mất trước khi Giang Khâm có thể nhìn rõ hắn, vẻ mặt đã trở lại bình thường.
"Rẽ trái , sau đó đi qua lối đi trên mặt đất."
Người đàn ông mặc một chiếc tạp dề màu trắng không vừa vặn, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay cơ bắp. Mái tóc mảnh trên trán ướt đẫm mồ hôi, xõa xuống sống mũi chắc khỏe.
Giang Khâm không khỏi không nhìn lại lần thứ hai.
Trên xe đẩy có những chiếc bánh bao thơm ngon mới ra lò, Giang Khâm không đói lắm nhưng vẫn mua một chiếc bánh bao nhân đậu đỏ để cảm ơn người đàn ông đã chỉ đường cho mình.
Cậu cầm lấy chiếc bánh, nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ màu đen lạnh lẽo trên cổ tay người đàn ông rồi lao vào đám đông. Trước khi rời đi, cậu không quên hướng người đàn ông nói lời cảm ơn.
Người đàn ông nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ đó, khóe môi nhếch lên chế nhạo.
Sau nhiều khúc quanh, cuối cùng cậu cũng đến được khu Đông quảng trường. Không giống như khu Tây, quảng trường khu Đông vắng tanh, xung quanh hầu như không có người nào, ngoại trừ một chiếc Porsche màu đen đậu ở trung tâm.
“Khâm Khâm.”
Theo một giọng nói trong trẻo, người đã bước tới chỗ Giang Khâm, theo sau hắn ta là một chàng trai trẻ mặc vest và đi giày da. Theo sự hiểu biết của Giang Khâm về cốt truyện, người này chắc chắn là thư ký của người đàn ông đó và là một trong những người thay thế trong truyện gốc.
Không sai, thế giới này kỳ thực là tiểu thuyết đam mỹ thế thân mà Giang Khâm đọc.
Thời buổi này, cậu cũng bắt kịp trào lưu xuyên sách, xuyên thành bạch nguyệt quang mất sớm trong tiểu thuyết thế thân.
Mọi người đều biết, truyện thế thân có một cái tiêu chuẩn: bạch quyệt quang vs nốt chu sa. Trong tiểu thuyết này, bạch quyệt quang tốt đẹp cũng chỉ là làm nền, còn người đóng thế thân là nhân vật chính. Sau trải qua ngược tâm ngược thân, tra công cùng thế thân cuối cùng sẽ kết hôn. Mà vai trò của bạch quyệt quang là tạo ra sự hiểu lầm giữa thế thân và tra công, sau đó kết thúc bằng cái chết sớm để thúc đẩy cốt truyện hỏa táng tràng.
Thời gian đi qua thật lâu, Giang Khâm không còn nhớ rõ được cốt truyện cụ thể mà cậu đã xem nữa, cậu chỉ nhớ rằng truyện thế thân, tổng cộng có bốn tên tra công, người trước mắt tới đón cậu chính là - anh trai trúc mã của Giang Khâm nguyên tác.
Tạ Nam Ngự lấy chiếc ô từ tay thư ký, che lên đầu Giang Khâm, tay kia chạm vào mái tóc đen của Giang Khâm, mỉm cười dịu dàng: “Khâm Khâm đã cao lên rồi.”
Giang Khâm vẫn bất động, cố gắng hết sức để vượt qua sự thôi thúc muốn rút lui. Lông mi rũ xuống của cậu khẽ run lên, tự động viên mình trong lòng.
"Nam Ngự ca." Giang Khâm hô lên từng chữ xưng hô mà Giang Khâm nguyên tác đối với Tạ Nam Ngự.