Về đến nhà lại nằm vật ra sàn, chẳng biết có nói điều gì nhạy cảm quá không nữa. Nhưng có lẽ nên vậy, trước khi đưa ra một quyết định quan trọng mình thật sự muốn biết ý nghĩ của em thế nào. Em là một cố bé thông minh, lẽ nào lại không đón ra được. Nếu em khuyên chọn tình cảm, hẳn là mình chẳng còn gì để đắn đo suy nghĩ nữa. Nhưng nếu là sự nghiệp, thì đành gác lại và chờ hai năm nữa vậy. Món quà mà mình nói chính là là cuốn nhật ký mà mình đang cặm cụi ghi chép mỗi ngày, những điều đã xảy ra và cả những cảm xúc không thể nói với em lúc này nữa. Hy vọng tới lúc đó nó sẽ không trở nên vô nghĩa.
Hôm sau lại mò ra siêu thị đọc tiếp cuốn tiểu thuyết dang dỡ, hôm nay tới sớm nên may mắn tóm được cái ghế. Thật ra thì có một dãy khoảng chục ghế đặt luôn bên trong nhằm phục vụ những đọc giả trùm sò như mình.
Nhưng bấy nhiêu thì xi nhê gì.
Ngồi hơn ba tiếng không dám nhúc nhích đi vệ sinh, cuối cùng đói quá đành miễn cưỡng đúng dậy đi về. Cơm no không biết làm gì lại ghé ra tiệm nét, vừa mở yahoo lên thì nó hiên thông báo có mail, là mail của em :
“Long Khánh – 18/5/2007
Chào Xeko!
Em biết anh củng hay bị bệnh, nhưng mà khi nghe nói như vậy, em thấy nặng quá, thật sự làm em giật mình đấy. Em biết cảm giác của nó mà, dễ sợ lắm, tại em củng bị rồi, nhớ hồi anh T chở em vô bệnh viện không? Làm gì mà để bệnh nặng quá vậy? Anh T biết đấy, em không có mặt ở trên đó được nên rất lo, giá như là có thể làm gì đó nhiều hơn là những lời này bây giờ!!
Lá thư trước hả? em củng có nói nhiều lắm, nhưng chỉ là viết theo cảm hứng thôi, nên em củng không nhớ tất cả, hihi!
Lúc trước em củng hay có cảm giác mệt mỏi lắm, giống như là con người lâu quá không vận động. Em nghĩ là trong người em có bệnh gì đó, giống như sắp chết vậy. Bạn em nói sao lúc nào củng thấy mày lừ đừ. Em củng không biết tại sao, nhưng bây giờ thì khá hơn rồi. Em củng có nói với người đó như vậy, mà chẳng cảm thấy điều gì lo lắng cả, chỉ thấy hình như là sợ một cái gì đó.
Bởi vậy khi anh T nói như vậy em củng không biết nói gì nữa. Nếu chỉ là nói đùa thì đừng bao giờ nói với em như vậy nữa, em sẽ lo lắng và suy nghĩ….
Em nghĩ rằng, hôm bữa nếu mà đi chơi Suối Tiên với đám bạn em nữa chắc không vui bằng đâu.
Ai nói là nếu có chuyện cần tâm sự thì bạn trai không bằng bạn gái nhỉ? Nếu là con gái thì dễ chia sẽ hơn, cái gì củng nói được, không ngại gì cả… lúc trước thì em nghĩ thế đấy, nhưng bây giờ thì khác rồi. Em nghĩ em có những người bạn rất tốt và anh T là một người bạn tuyệt vời…
Tự nhiên nói có một món quà làm tặng em, nhưng lại tới hai năm nữa. Nói vậy làm chi, biết tính em tò mò mà, vậy khác gì chọc tức em cơ chứ.
À, còn chuyện hỏi em vấn đề giữa tình cảm và sự nghiệp thì em cảm thấy cả hai đối với em đều quan trọng. Nhưng mà theo cách nói của anh T thì thật sự em củng không biết nên chọn ra sao, thật là khó! Lúc trước em nghĩ em sẽ làm theo cảm giác của mình, và sẽ nên trân trọng những gì trước mắt, nếu để vuột mất biết đâu sau này hối hận củng muộn màng. Nhưng mà chỉ lo theo đuổi tình cảm mà đánh mất cả tương lai thì củng hối hận nếu…chuyện tình cảm đó không thành, nhiều khi còn chiếm mất của mình một khoảng thời gian, có thể là cả tuổi trẻ của mình. Thực sự em chưa nghĩ đến điều này, nói em lựa chọn thì khó quá. Nhưng mà em biết là nên trân trọng những gì trước mắt, nếu muốn có nó thì đừng để cơ hội đi qua, lựa chọn đúng thời điểm. Em thì nghĩ thế thôi chứ nhiều khi không biết mình làm được hay không, tình cảm vốn dĩ mù quáng mà.
Hiện giờ em đang rất buồn, em xém khóc khi bị thi lại, bà cô nói thứ hai này lên lấy kết quả. Chắc củng là kết quả xứng đáng thôi, ai biểu không lo học làm chi.
Bây giờ em củng nghĩ hè rồi, và đang nghĩ mình sẽ làm gì trong mấy tháng hè này. Em muốn lên thành phố vừa làm cái gì đó vừa học, em muốn học tiếng Hàn, ở trên đó có chổ nào dạy không? Em củng muốn học đàn Guitar nữa, nhưng mà ở đây không có ai dạy. Em muốn đổi không khí, ở nhà hoài vậy chắc buồn chết mất. Nhưng mà nếu em có lên đó làm được thì chắc em sẽ không liên lạc trực tiếp với mọi người đâu. Mình vẫn liên lạc nhừ vầy, cho tới khoảng tháng chín đầu năm học!
Bạn em tụi nó biết hôm bữa em đi Sài Gòn chơi, hai đứa kia nó rủ em chủ nhật tuần tới đi lên đó chơi, nhưng mà chắc không đi đâu, đang chán nản và hối hận về việc học hành đây.
Em nghĩ mai mốt ai mà biết em học tệ thế này chắc chẳng ai dám thích em quá! Thôi để lần sau em viết tiếp nha!
TB: Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Em không muốn nghe anh T bị bệnh nữa đâu (làm em có cảm giác tội lỗi vì hôm bữa rủ anh T đi chơi cả ngày trời, còn dầm mưa nữa nên mới bệnh nặng vậy đấy). Ăn uốn cho điều độ vào đó.”
***
Từng câu từng chữ em nói trong thư như vẫn đang hiện rõ trước mắt. Em đáng yêu và ngây ngô quá. Mình phải làm sao bây giờ? Thật không tài nào nhắm mắt được . Tại sao mình lại suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Sao phải lo lắng nhiều đến thế? Chẳng phải chỉ cần sống và trân trọng những điều trước mắt là đủ rồi sao? Cậu mình từng nói: “Với một người luôn vô tư thì không thể bắt họ lúc nào củng suy nghĩ, nhưng với một người lúc nào củng hay lo, hay nghĩ, thì làm sao có thể ép họ không nghĩ đến những chuyện quanh cuộc sống của họ”. Đúng là vậy thật, nhiều lúc tự hỏi và không muốn bản thân suốt ngày cứ phải nhọc lòng thế này, nhưng chẳng cách gì làm được. Mình thương em nhiều bao nhiêu thì lại càng nghĩ cho em nhiếu bấy nhiêu. Một thằng như mình, liệu rồi có đủ mang lại hạnh phúc cho em?….
***
Kết thúc của cuốn tiểu thuyết mà mình đang đọc dở thật đẹp, giá mình có thể đủ nghị lực và bản lĩnh như Arthur, có thể làm tất cả cho người mà mình yêu thương. Thật ngưỡng mộ.
Cân nhắc, đắn đo ba ngày trời, cuối cùng rồi củng phải đưa ra quyết định. Một mình ngồi trước ban công, mình viết cho em một lá thư, lá thư cuối cùng.
Thư Cuối
“Tp, Hồ Chí Mình – 21/05/2007
Nhóc tỳ Maruco!
Cái gì mà “Em biết anh T củng hay bị bệnh..”? nói như vậy là sao chứ hả? Đừng có khinh thường quá đáng, chẳng qua là chút tai nạn cỏn con mà thôi. Lao động vất vả thì thỉnh thoảng củng phải mệt mỏi một chút, có gì là lạ. Ăn uốn thì không phải lo lắng, tuy có hơi ít những miễn căng ruột là được rồi. Chẳng ai như ngươi, suốt ngày nhóp nhép, thế nào củng biến thành heo không hay. Lúc ấy đừng có mà đi theo ta ụt ịt… ta sợ xấu hổ lắm.
Nghe em nói chuyện học hành thì củng buồn, nhưng dù sao thì củng chẳng có gì to tát cả. Một ngày khi em đã trở thành sinh viên như anh, nhìn lại mấy bảng điểm thời phổ thông chỉ cảm thấy vô nghĩa và không hiểu sao lúc ấy mình lại nghiêm trọng vấn đề như thế. Dù sao thì gần đây củng xảy ra một vài chuyện không hay, là anh thì củng khó có thể làm tốt hơn được. Ít ra thì em củng đã biết hối hận, biết nhận ra thời gian qua mình đã làm những điều gì đúng, những điều gì là sai. Hiểu rõ và thay đổi được mới là tốt. Bây giờ em vẫn còn rất nhỏ tuổi để bắt đầu một cái gì đó mới mẽ. Anh nghĩ rằng sau này rồi anh sẽ giúp em hướng tới con đường phù hợp nhất với bản thân mình. Giờ thì cứ cố gắng tốt để tốt nghiệp trước đã, hiểu ý anh nói chứ?
Cảm ơn là em đã nói tốt rất nhiều về anh củng như là những câu trả lời chẳng đi đâu vào đâu cả. Đùa tí chứ anh chỉ thắc mắc là anh đặt câu hỏi này trong trường hợp là một người con trai thì em lại trả lời theo cảm xúc của em là một người con gái, như vậy thì sẽ không khách quan đâu.
À, mà sao đã lên đây mà lại không liên lạc trực tiếp với mọi người? em nghĩ gì vậy chứ? Đến anh củng không được biết sao?
………
Bây giờ thì cuộc sống lại trở nên bận rộn và hối hả, anh đã đi làm được hai hôm và nhận ra mình đang bước vào một môi trường cực kỳ phức tạp (lý do này mình bịa ra với em). Không biết sẽ kéo dài được bao lâu. Mà suy cho cùng thì đã bước ra xã hội bon chen thì có chổ nào là tốt đẹp như ý mình chứ. Chỉ mong tạm vượt qua giai đoạn khó khăn này, sau đó rồi sẽ tính cách khác. Chắc tạm thời đây sẽ là lần cuối anh viết cho em. Có nhiều chuyện không thể nói ra, hoặc có nói củng không đủ để người nghe có thể cảm nhận hết được. Mà theo anh thì củng sẽ chẳng làm gì được, đôi khi biết đâu còn tệ hơn nữa. Thôi thì hay hơn hết là đừng bắt đầu một rắc rối này khi dừng một rắc rối khác. Chuyện của em thật là buồn, và anh thì thật là không may. Có lẽ phần nào củng là sự sắp đặt, hy vọng rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Em hãy cố và rồi sẽ vượt qua được khó khăn hiện tại của mình. Anh tin là như vậy và sẽ luôn mong những điều tốt nhất đến với em. Dù còn nhỏ nhưng những suy nghĩ và hành động của em rất chững chạc, cá tính, và thông minh nữa. Có lẽ em là người con gái đầu tiên như thế mà anh gặp. Hy vọng là chúng ta có thế gìn giữ được những điều đẹp đẽ vừa qua. Bây giờ thì anh phải quay về với mình trước kia, còn rất nhiều việc dang dở đang chờ anh. Một ngày nào đó, thời gian sẽ trả lời những câu hỏi mà em đang thắc mắc lúc này.
***
Hôm nay trời mưa, chắc củng đã lâu lắm rồi mới được ngắm mưa rơi thế này. Không khí xung quanh thật lạnh, trời mưa như thế này không biết đã bao lâu. Có lẽ từ tối hay chiều hôm qua thì phải. Không hiểu sao lúc này trong lòng anh dâng lên một cảm giác thật lạ lùng. Không biết giờ này nhóc đang làm gì? Mới sáu giờ sáng, hẳn là vẫn chưa ngủ dậy rồi. Giá mà có một người nào đó cùng mình ngồi trước ban công ngắm mưa rơi thế này thì tốt quá…
Trời cứ rã rích thế này cả tuần nay. Chẳng biết là lão có hiểu chỉ càng làm lòng người củng u ám hơn mà thôi.
Nhóc à, anh không nghĩ ra mình phải nói gì bây giờ nữa, thật sự là không biết phải tiếp tục viết gì. Buồn thật! Em có nhớ cái lần đầu tiên tụi mình đi chơi không, hai đứa mình lủi thủi trèo lên tận đỉnh đồi cát và ngồi trên đó ngắm biển. Cảnh vật lúc đó thật là đẹp. Cát bay đầy trong gió và cứ tấp vào người, biển thì kéo dài đến tận chân trời, còn có thuyền và cả cái hòn đảo gì nho nhỏ nữa. Lúc ấy nhìn em mới thật dễ thương làm sao. Trong như là đứa con nít, cứ giữ mấy lọng tóc bị gió thổi làm cho rối. Mắt thì nheo lại vì cát và gió… Lần đó em đã kể rất nhiều, và dường như biển có một mối quan hệ mật thới với những câu chuyện mà em kể cho anh nghe thì phải. Nhớ cả lần đi biển vừa rồi nữa, cảm giác thật mát dịu từ những con sóng thỉnh thoảng tràn bở cuốn lấy hai đôi chân trần đang lững thửng buôn những bước dài vô định, anh và em như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh trừ câu chuyện của mình. Rồi nếu như hai lần đi chơi đó ít nhiều mang một cảm giác buồn bã thì thì lần đi Suối Tiên vừa rồi thật sảng khoái và vui vẽ. Anh nghĩ có lẽ em cười còn nhiều hơn là nói nữa. Tất cả thật là đẹp em nhỉ!
Thật là nhiều câu giá như cứ dằn vặt lấy anh, nhưng biết làm sao bây giờ, điều gì đã đi qua thì không bao giờ có thể trở lại. Anh sợ rồi mình sẽ hối tiếc, anh sợ phải quyết định, phải chọn lựa. Nhưng những điều ấy dường như là một phần không thể thiếu trong cái cuộc sống khốn khổ của anh. Bây giờ thì đã cố hết sức, chỉ còn đành trong mong vào số phận vậy. Hy vọng là anh sẽ không phải hối tiếc vì con đường mà mình đang đi củng như là sự lựa chọn lần này.
Thôi tạm biệt em! Anh không hề đi đâu xa cả, vẫn ở đây thôi. Nhưng có một thứ sẽ phải đi thật xa và anh thay nó gửi đến em lời chào này. Chúc em luôn thành công và gặp nhiều may mắn!
Anh T.”
Viết đi xóa lại bao nhiêu lần, cuối cùng mình quyết định gửi. Đứng dậy trở về nhà mà lòng nặng trĩu, tưởng đâu sẽ nhẹ nhàng hơn nhưng ngược lại. Tâm trí mình bây giờ thật mông lung và mù mịt. Đốt một điếu thuốc, lần đầu tiên trong đời cảm nhận thật sự vị đắng chát của nó trôi qua cổ họng, len lỏi xuống l*иg ngực, và nhẹ nhàng làm dịu đi phần nào vết thương trong tim. Một chút hối tiếc và ray rứt cho hôm nay… rồi từ ngày mai, mình sẽ phải bắt đầu tập quên em…
Ngày hôm sau mình vùi đầu ở nhà sách, tìm tất cả các tiểu thuyết của Marc Levy ra đọc. Đói quá thì qua luôn khu ẩm thực gần đó mà đớp. Tối về, đi ngang qua tiệm nét, nấn ná một hồi, nữa muốn vào nữa muốn không. Đâu đó sâu thẳm trong lòng mình vẫn hy vọng, hy vọng em sẽ trả lời, em sẽ nói với mình rằng mình thật ngu ngốc, tại sao mình không cố gắng nhiều hơn, tại sao không tin em, không cho em thêm một chút thời gian nữa. Em sẽ đòi mình lại viết mail như trước và không được biến mất như thế với em… Không kềm được lòng, mình lại bước vào, mở mail lên, và mỗi lần như thế là lại thêm một lần hụt hẫng, một lần thật vọng.
Đến ngày thứ ba, cái hy vọng ấy tuy có bé dần nhưng lòng mình thì càng quay quắt và nhớ em hơn. Bình thản ngồi xuống, mở yahoo lên thì thấy hiện thông báo có mail, mình vội vã mở ra và bồi hồi, chậm chạp đọc từng chữ, như là sợ sẽ bỏ mất một điều gì rất quan trọng.
“Long Khánh – 24/05/2007
Anh T!
Em biết hiện giờ anh đang rất bận rộn với công việc của mình nên củng chẳng dám đòi hỏi gì nhiều. Nhưng mà em nghĩ rồi sẽ có một lúc nào đó anh dư ít thời gian mà ra mạng, và sẽ nhận được thư em.
Tối hôm nay 24 em mới nhận được thư của anh, thường thì ngày nào em củng ra vì nghỉ hè rồi nên em củng khá rãnh rỗi… không biết có phải anh lây bệnh cho em không mà em bị sốt ba ngày nay. Bữa nay xin mãi mẹ mới cho đi, vì em nghĩ anh sẽ viết thư cho em và em muốn đọc nó.
Đang háo hức thì vừa mở thư ra đã thấy hai chữ “Thư Cuối” mà anh dành cho em, em cảm thấy hình như vừa đánh mất một điều gì đó, chẳng còn muốn đọc nữa. Bởi vì là thư cuối nên em sợ đọc xong rồi thì sẽ chẳng còn lá thư nào cho em chờ đợi. Biết thế nhưng rồi em củng vẫn đọc và đọc nó rất kỹ, từng câu từng chữ mà anh T viết ra vẫn in đậm trong đầu em lúc này.
Em cảm thấy mình bị bối rối…
Mấy bữa rồi có một số chuyện đã xảy ra với em, em muốn đi xa lắm. Thực ra thì em rất cần một công việc, việc gì củng được. Em muốn đi làm trong hè này, em không muốn ở nhà nữa, em đang tìm, nhưng hình như không được suông sẽ lắm.
Khi đọc lá thư này em có cảm giác như sắp không còn được gặp lại anh T nữa vậy. Nói thật trong chuyện vừa qua, tuy rằng em có bạn bè nhưng em nghĩ nếu không có anh T thì đến giờ em vẫn còn điên đảo lắm. Nhờ anh mà em đã trở lại là em của trước kia, trở lại với cuộc sống bình thường. Em cảm thấy hạnh phúc…
Sau khi lá thư này gởi anh, em sẽ ngồi đọc lại tất cả những là thư mà anh viết cho em.
Có lẽ ít nhiều em biết được suy nghĩ của anh đấy, nhưng không chắc lắm. Câu hỏi dành cho em thực sự quá khó đối với em. Em không biết chọn gì nên chỉ có thể góp những suy nghĩ của em cho anh mà thôi. Em củng chưa trải qua chuyện này nên không biết lựa chọn điều gì. Nhưng em tin anh biết mình sẽ phải làm gì.
Có lẽ hiện tại, niềm vui lớn nhất đối với em đó là những lá thư mà em nhận được từ anh, và những lá thư mà mà mỗi lần em viết đều không muốn ngừng lại dành cho anh. Có thể nói cảm giác của em lúc này là ước gì nhỉ? Là có anh ở đây để mình cùng nói chuyện với nhau, nói bất cứ chuyện gì mà mình không phải e ngại, che giấu…
Nhưng mà bận rộn như vậy thì củng không có vấn đề gì đâu! Hãy sống thật tốt nhé! Em còn nhiều điều muốn nói với anh lắm nhưng em nghĩ chắc không phải là lúc này, củng như anh đã từng nói: “Đến một lúc nào đó rồi sẽ biết thôi”, rồi đến một lúc nào đó mình sẽ gặp lại, đến một lúc nào đó có thể em sẽ nói nhiều hơn, khi mà em có một công việc hay một điều gì đó khiến em cảm thấy vững chắc.
Hai đứa mình cùng cố gắng lên, vì ai củng có những điều mà mình muốn làm. Nhưng dù có thế nào thì củng đừng đánh mất bản thân mình nhé.
Tất cả những gì đã trãi qua đối với em, em sẽ không quên đâu. Thật sự những gì anh T kể cho em nghe lúc mình leo lên đồi cát, em nhớ lại và cảm thấy rất vui. Mình mua cả mực nướng đem lên ăn nữa nhớ không? Em đút cho anh ăn mấy con mực nữa đó.
Bây giờ thì em chẳng biết viết điều gì nữa, nhưng em không hề muốn dừng lại ở đây.
Em không biết bản thân mình muốn điều gì nữa, tự nhiên cảm thấy bối rối, xúc động, và rơi nước mắt khi đọc những dòng cuối rằng muốn những điều tốt đẹp đến với em… không biết tại sao lúc này lại mít ướt thế, trước kia em đâu biết khóc là gì!
Em ghét nhất là cảm giác lúc này, cảm giác như vừa có một niềm vui đến với mình, mình vừa chạm vào nó được một chút thì nó lại tan biến mất. Từ trước tới giờ chưa từng có ai thông cảm với em, hiểu em và lắng nghe em nói như vậy. Anh T là người đầu tiên và rồi không biết sau này em còn có thế có được những cảm giác thoải mái như vậy với một người nào khác nữa không….
Dù sao thì những lúc cần một người bạn để nói chuyện, từ công việc đến bất cứ chuyện gì thì nhắn tin cho em nhé, em sẽ nhắn tin sau. Và những lá thi thì em sẽ viết những khi em muốn nói một điều gì đó, rồi đến một lúc nào đó anh sẽ đọc được thôi, đúng không?
Giữ gìn sức khỏe, ăn nhiều một chút, và không có thành heo giống em đâu mà lo. Mà nè, dám trù một đứa con gái hiền lành và tốt bụng như em biến thành heo hả? ta mà có ở đó thì ngươi chết chắc. Mà yên tâm đi, em có thành heo em củng không bỏ rơi anh T đâu, em sẽ ụt ụt… đi theo anh T suốt ngày cho coi. Dù gì thì củng nể tình chổ quen biết mà đừng bỏ rơi em nhé! Nhớ cho em ăn đúng bữa, đừng để em sụt ký, heo mà sụt ký bán không có giá đâu, hehe!
Làm gì thì làm chỉ cần nhớ một chuyện là được rồi, nhớ gì không? Vụ cá độ mà hôm ở trên Sài Gòn hai đứa mình cá với nhau đó. Đừng có trốn luôn nha, mau mau gặp lại để ta sai bảo một ngày nữa chứ. Dưỡng sức đi nhé, không phải tốt bụng gì đâu, kêu ngươi ăn nhiều là để khi nào gặp mặt ta hành hình đấy.
Thôi tạm biệt anh!
Tb: à mà biết tại sao lúc nào viết thư em củng dùng màu xanh này không? Vì màu xanh là màu hy vọng và là màu của biển đấy.”
————–