Nói xong mình vọt ra luôn, đứng một hồi bả hỏi lung tung lại không biết đường trả lời thì mệt.
Bên ngoài trời vẫn mưa rã rích, cuốc bộ ra tới Trường Chinh, hóng gần nữa tiếng đồng hồ không thấy chiếc xe bus cần về, mình đành bắt đại một gã xe ôm gần đó. Tới phòng thì củng hơn mười giờ đêm, long thể rã rời, thở còn không ra hơi. Tắm phát cho nó mát mẻ rồi lên phòng nằm, mấy lần móc điện thoại tính gọi cho em mà ngại gặp mụ H nên lại thôi.
Thật là một ngày dài và hạnh phúc với bao hình ảnh ngọt ngào, đẹp đẽ cùng em. Như một cuốn phim, mình chậm chạp nhớ lại từng chút một. Từ lúc nhìn thấy và đón em ở bến xe, rồi cùng mua vé vào cổng, cùng ăn cơm, đi dạo, ăn kem, tham gia các trò chơi… Nhớ lúc đạp vịt, vì mới lần đầu chơi cái trò này nên gà kinh khủng. Đạp lòi mắt ếch mà con vịt cứ xoay mồng mọc một chổ, còn con nhỏ thì cứ cười ha hả, không ngừng xỉa xói, nhục mạ.
Hay những cảm giác và kỷ niệm cực kỳ ấn tượng bên trong căn hầm mộ, cứ như là vừa cùng trãi qua một bộ phim hành động vậy. Tuy đơn giản nhưng nó đẩy được con người ta lên tới tột cùng của nỗi sợ hãi. Bên nhau những lúc như thế mới thấy hai người đã gần gủi nhau đến mức nào. Rồi còn lúc thăm thủy cung hay đạp xe trên không… rất lãng mạng và ngọt ngào . Hai đứa gần như cùng một cá tính, cùng một suy nghĩ, nên làm gì củng thấy tương đồng, thoải mái, mọi hành động và lời nói đều đúng ý nhau….
Cứ thế, mơ tưởng viễn vông một hồi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Hôm sau, trong tâm trạng vẫn còn phấn khích, mình ra mạng và viết cho em vài dòng. Có thể nhắn tin, nhưng không hiểu sao mình vẫn thích viết mail hơn:
“…Nếu hôm đi chơi cảm thấy vui bao nhiêu thì bây giờ lại buồn và trống trãi bấy nhiêu. Nhà ngươi thật là một kẻ ác độc…
Nhóc kia!
Giờ này chắc là em đang trên đường về nhà rồi. Dù sao củng cảm ơn em rất nhiều, chắc sẽ lâu lắm mình mới lại có một ngày như thế. Anh sẽ không quên được đôi mắt hoảng hốt, lo lắng lúc trong hang động, rồi những giọt mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên má khi thoát được ra ngoài. Hay nét mặt vui tươi, sảng khoái của em khi ngắm nhìn dòng người qua lại lúc đứng trên cầu vượt. Cả những lúc đạp vịt hay cùng ăn kem nữa…tất cả đều rất đẹp đẽ và trong sáng. Anh hy vọng từ bây giờ sẽ được nghe em nói nhiều hơn, em kể nhiều hơn. Và củng mong là mình sẽ được làm cho em vui nhiều hơn, em cười nhiều hơn. Anh sẽ cố để giữ cho tình bạn của mình luôn như thế này. Anh biết phía trước sẽ còn một chặng đường rất dài đang chờ đợi mình, em củng vậy. Ở dưới đó hãy cố gắng học tập và giữ gìn bản thân em nhé. Chúc em một ngày tốt lành, khi nào buồn anh sẽ gọi cho em. Tạm biệt…”.
***
Hôm nay là ngày cuối cùng mình đi làm vì trước đó đã viết đơn xin nghĩ. Ký sổ, trả đồ và nhận lương nguyên tháng trước cộng với gần nữa tháng này đang làm dỡ nên củng được hơn triệu. Mình lọc cọc đạp xe về nhà và rủ thằng Thuận đi nhậu. Hai đứa cuốc bộ ra Nguyễn Tri Phương, gọi một lẩu Thái, một bò bóp thấu và vài chai Sài Gòn đỏ.
– Sao tự nhiên nghỉ vậy T? ông nghỉ rồi còn mình tui đi làm buồn quá ah! – thằng Thuận giãy nãy.
– Ông làm khác ca thì thì buồn mịa gì! Đuối quá thì nghỉ chứ đợi nằm bẹp ra đó thì ai lo. Ông chỉ mỗi đi làm, còn tui vừa làm vừa học, hơn nữa năm nay mỗi ngày ngủ chưa tới sáu tiếng. Nghĩ mình còn cực hơn cả công nhân!
– Hay xin nghỉ một hai tháng rồi vô làm lại?
– Việc gì phải khổ thế. Thôi uốn đi, lâu quá rồi mới đi nhậu. Nghĩ đến từ ngày mai không phải đi làm cảm giác sao mà sảng khoái thế không biết. Từ mai tha hồ mà ngủ. Đm người cứ lâng lâng như vừa ra tù vậy.
– Trời, ông nói gì ghê zữ!
– ………..!
– ………..!
Công nhận là bây giờ thấy thoải mái thật, hai thằng nhâm nhi tới gần ba giờ sáng mới lết về tới nhà. Vứt đại cái áo lên móc, mình nằm chèm bẹp thở hồng học như trâu. Cái kiểu say không say, tỉnh không tỉnh này nó càng làm mình nhớ em nhiều hơn. Từng ánh mắt, nụ cười của em như hiện rõ ngay trước mặt, gần đó nhưng sao lại xa quá đỗi. Mình nhớ em như có ai đang sát muối trong lòng. Nghe ruột gan xót xa, tê tái.
Lăn qua lăn lại bao nhiêu vòng vẫn không ngủ được, muốn nhấc mấy gọi cho em ghê luôn. Chỉ cần nghe em alo một tiếng thôi chắc củng nghẹn ngào mà chết mất….
– Làm gì không ngủ đi T? – tiếng thằng Thuận nói vọng sang.
– Tao khổ quá, ngủ không được mày ạ!
– Mắc mớ gì mà khổ?
Trong đêm tối tĩnh mịch, ánh sáng lờ mờ ngoài ban công hắc vào, thằng Thuận quay người lại ra điều ngạc nhiên.
– Yêu nên khổ. Mà yêu đơn phương như tao thì nó càng đau khổ gấp bội, tao éo biết làm sao bây giờ nữa cả.
– Thì nói cho người ta biết đi!
– Nói được thì tao đau phải thế này hả mày.
– Hừm! – thằng Thuận bổng ngồi thẳng dậy – Khổ lắm à? Có khổ bằng tui không? Những người như ông dẫu có đau khổ thì củng chỉ một lần, rồi từ từ nó sẽ qua, sẽ hết. Còn tui đây này, tui đau khổ cả một đời thì có ai biết không?
Câu nói của thằng Thuận hơi bất ngờ, mình giật mình, quay người sang nhìn nó.
– Ông yêu đơn phương nhưng ít ra ông củng còn chút hy vọng. Còn tui, chẳng bao giờ tui có cái hy vọng đó cả. Tui còn đau khổ hơn ông gấp trăm lần ấy chứ, nó cứ âm ĩ trong lòng suốt cuộc đời này không sao hết được.
– Đã đau thì làm gì có nhiều hơn hay ít hơn đâu ông? Chỉ là lâu hay mau hơn mà thôi!
– Nhưng mà ít ra ông còn có thể nói ra được…! – thằng Thuận gằng giọng rồi lại im lặng
– Thôi được rồi, có gì kể tui nghe với?
Nó ngậm ngùi, giọng rung rung kể lại chuyện tình của mình. Đó là một anh chàng hàng xóm, hai nhà rất thân nhau. Thằng Thuận hay qua đó chơi và thân đến nỗi gọi bà già của thằng kia bằng mẹ. Nó yêu thầm suốt mấy năm trời mà không dám nói. Thằng kia thì vô tình, chuyện to chuyện nhỏ gì củng tâm sự với nó. Rồi đến một ngày thằng kia thông báo là chuẩn bị lấy vợ. Thằng Thuận nghe như trời đất sụp xuống, cỏi lòng tan nát, nó trốn trong nhà khóc mấy ngày trời, đau khổ, mà chẳng thể làm được gì.
– Ngày cưới, họ hàng hai bên ngồi trước nhà đông vui lắm. Còn tui lủi thủi trong buồng phụ mấy cô mấy gì xếp bánh trái, không dám bước ra ngoài. Buồn lắm chứ, đau đớn lắm chứ. Mẹ nó cứ hỏi Thuận sao con không ra ngoài chơi mà tui cứ lắc đầu, lúc đó tui muốn khóc quá trời, mở miệng ra nói sợ không kìm được luôn….
Mình nghe vừa thấy tội nghiệp vừa thấy…hơi kỳ kỳ. Biết là buồn đó mà lúc ấy không sao đồng cảm được. Câu chuyện và giới tính của nó vẫn còn khá lạ lẫm với mình.
– Rối tới bây giờ luôn, tui đâu có quên được. Mỗi lần về quê ghé nhà nó chơi, nhìn vợ con nó mà vừa thấy vui vui vừa thấy tuổi tuổi. Nó là người mà tui thương nhất, chắc suốt cuộc đời này củng sẽ chẳng bao giờ quên được…. Bởi vậy, tui không biết chuyện của ông thế nào nhưng chắc chắn củng chưa là gì với tui đâu.
– Uhm, tao biết rồi….
Hai thằng nằm than thở một lúc nữa rồi mới ngủ. Những lời nó kể ít nhiều củng làm tâm trạng mình dịu đi. Hóa ra so với cuộc sống của những thằng như nó, mình vẫn còn hạnh phúc chán. Thật sự bây giờ, điều mình băn khoăn nhất vẫn là có nên tiếp tục theo đuổi em, hay là dừng lại ở đây và cố gắng học tập, đợi sau khi ra trường, có công việc và sự nghiệp ổn định rồi mới ngỏ lời với em. Không hiểu sao lúc đó mình lại nghĩ nhiều và xa đến vậy, nhưng thật sự, đó là những điều làm mình trăn trở và khổ sở suốt một thời gian rất dài…
***
Hôm sau đi học về, mình ngủ một giấc tới gần chiều rồi lóc cóc đạp xe ra Coopmart bên đường Lý Thường Kiệt, hôm bữa đi học thấy nó khai trương hoành tráng lắm. Một mình lượn lờ khắp các tầng đến chán rồi cuối cùng dừng chân lại ở khu nhà sách. Ghé vào mấy quầy tiểu thuyết, nhìn tới ngó lui một hồi thì bốc đại cuốn “Nếu em không phải một giấc mơ” của Marc Levy, tựa đề nghe lãng mạn ghớm. Cứ thế, đứng luôn tại quầy mà đọc say sưa đến gần tám giờ tối, chân cẳng mỏi rã rời mới đi kiếm gì đớp. Công nhận, thằng cha này viết hay giã man, truyện éo gì còn hay hơn cả xem phim của Hollywood..
Sau đó thì đạp xe lòng vòng ngắm phố phường về đêm, lâu lắm rồi mới được quan sát cảnh thành phố ồn ào, náo nhiệt nhưng không kém phần lộng lẫy rực rỡ buổi ban tối nó như thế nào.
Đi tới hơn mười giờ, người ướt đẩm mồ hôi. Mình về nhà, xối đại vài ca nước cho mát rồi lên mở toanh cửa ban công nằm ngủ. Trời mùa hè, nóng vãi cả chưởng. Thế quái nào tới hơn nữa đêm giật mình dậy người run cầm cập như cầy sấy. Quấn chặt cái mền (chăn) rồi mà vẫn lạnh. Người càng lúc càng run, trong khi mồ hôi thì nhễ nhại. Nhắm tình hình không ổn, mình quấn luôn mềnh đi xuống tầng dưới. Bước cầu thang mà say xẩm mặt mày, đi theo quán tính chứ không còn nhìn thấy gì nữa.
Phía dưới là phòng của mấy thằng củng sinh viên như mình, vì ở đây đã lâu nên chơi củng khá thân. Tụi nó đang đánh bài, thấy mình ôm mền bước vô rồi ngã sập xuống, biết có biến, ba bốn thằng bu lại khiêng vô trong rồi hỏi han um sùm.
– Đm sao vậy T?
– Tao trúng gió rồi, coi có cái gì cạo gió giùm tao với.
Mình nói không ra hơi, gắng bình tĩnh phọt ra vài câu sau đó thì bắt đầu lên cơn co giật. Miệng méo xẹo, chân tay thì co quắp lại, giật từng cơn liên hồi như bị động kinh.
– Đm gì ghê vầy nè, Quốc mày chạy qua phòng con Ly mượn tao chai dầu cái…
Mình nghe loáng thoáng vài câu, rồi tiếng bước chân chạy xình xịch. Người càng lúc càng co giật mạnh, mấy thằng kia củng hoảng theo.
Thằng Quốc mang chai dầu chạy về, tụi nó gỡ mềnh ra rồi đổ hết lên người mình như đổ sữa tắm.
– Dưới chân nữa, xoa hết lên người nó đi…
Sau đó thì tới màn cạo gió. Ba thằng, mỗi thằng một cái muổng (thìa), đua nhau cào như người ta cạo gió cho lợn. Vừa cạo vừa đè vì người mình vẫn giật liên tục. Thằng cạo trên lưng, thằng trên tay, còn thằng thì cạo dưới bắp vế.
– Mày có sao không T? sao người mày run dữ vậy ?
– Mày có tiền sữ bệnh gì không thế?
– Cứ cạo đi, cạo mạnh vào! – mình thều thào…
Vì bị lột mền ra nên gió thổi vào, mình càng lạnh hơn nữa. Người co quắp như số 4, có thằng nào còn ngồi đè cả lên người mình mà cạo. Tụi nó đổ dầu lên người như tắm heo, chổ nào có da có thịt là đổ hết. Sau đó cào lia liạ như máy khâu, muốn tróc cả da thịt. Dầu thắm vào mấy chổ da bị xướt, bắt đầu phát huy tác dụng, nó rát và nóng dã man. Từ cổ xuống chân như có lửa đốt, rát không chịu nổi. Mình củng bắt đầu hết co giật.
– Thôi bây ơi, cho tao mấy cái mền, tụi mày cạo tới xương tao mất.
Tụi nó đắp cho mình ba cái mền, thấy mình im ắng, không còn biểu hiện nguy hiểm nên an tâm, lôi bài ra chia lại.
***
Sáng hôm sau thức dậy thì tụi nó đã ra ngoài hết, không còn ai ở nhà. Mò xuống đường mua mấy gói cháo lên đớp cho đỡ cào ruột rồi đánh thêm một giấc nữa tới gần chiều mới tỉnh dậy. Mở mắt ra, người khỏe khoắn hơn một chút thì cảm giác đầu tiên là lại bắt đầu thấy nhớ em, nhớ không thể tả. Ước gì có em ở đây nấu cho mình bát cháo hành thì ngon quá!.
Nằm nướng một lúc thì quyết định ngồi dậy ra mạng, viết cho em một bức thư nhõng nhẽo:
“Tp Hồ Chí Minh – 17/05/2007
Buồn quá nhóc ạ! Thật là một ngày dài và tồi tệ. Từ sáng đến chiều cứ nằm chết gí một chổ không đi lại ăn uốn gì được. Đêm qua không hiểu sao lại bị trúng gió, người lạnh kinh khủng, giật liên hồi như lên cơn động kinh, phải gần chục thằng đè anh ra cạo gió mới đỡ được. Giả sữ mà ở nhà một mình, không có ai thì chắc giờ đang chập chờn bên cửa sổ nhà em rồi.
………….
Nhóc nè!
Có một bí mật mà anh muốn dành cho em đó, một món quà mà nếu không có gì thay đổi thì hai năm nữa nó sẽ đến tay em. Hai năm, anh nghĩ nó không dài và hy vọng mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp.
Nói cho anh biết là em viết gì trong lá thư không gửi được đi? Thật là tiếc quá, viết đã ít rồi mà còn thế này nữa, em không biết là mong thư em nhiều như thế nào đâu. À, đến hôm nay thì có lẽ ít nhiều em củng đã có một cái nhìn cụ thể về con người anh rồi nhỉ? Anh tò mò muốn biết quá. Củng đã nghe nhiều người đánh giá, nhưng lần này không hiểu sao muốn nghe những lời ấy từ em quá.
Nếu anh nói mình không còn sống được bao lâu nữa thì không biết mọi người sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Nhiều lúc có cảm giác như bổn phận làm người của mình sắp kết thúc vậy, cứ như là mình sắp sửa đi đâu đó xa lắm. Nếu một ngày nào đó em không còn nhận được thư hay không thể liên lạc với anh được nữa thì em sẽ nghĩ gì nhỉ? Anh hỏi câu này em suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời nha. Theo em, một người đàn ông thật sự sẽ phải làm gì nếu trước mắt anh ta là hai con đường: sự nghiệp và tình cảm. Có thể rất nhiều người sẽ chọn sự nghiệp, chẳng lẽ có thể gạt bỏ tình cảm một cách dễ dàng vậy sao. Người ta chỉ sống có một lần, sao phải cố sức theo đuổi những thứ phù phiếm xa xôi mà gạt bỏ những cảm xúc mà có thể sẽ không bao giờ có lần thứ hai trong đời?! Nhưng rồi sự nghiệp, đó lại là trách nhiệm to lớn và duy nhất của một người đàn ông khi được sinh ra, lẽ nào đến khi nhắm mắt vẫn không thể làm được cái gì cho mình và gia đình?
Em hãy suy nghĩ và giải thích cho anh biết sự lựa chọn của mình nha (‘_’)!”
Chap 36
Về đến nhà lại nằm vật ra sàn, chẳng biết có nói điều gì nhạy cảm quá không nữa. Nhưng có lẽ nên vậy, trước khi đưa ra một quyết định quan trọng mình thật sự muốn biết ý nghĩ của em thế nào. Em là một cố bé thông minh, lẽ nào lại không đón ra được. Nếu em khuyên chọn tình cảm, hẳn là mình chẳng còn gì để đắn đo suy nghĩ nữa. Nhưng nếu là sự nghiệp, thì đành gác lại và chờ hai năm nữa vậy. Món quà mà mình nói chính là là cuốn nhật ký mà mình đang cặm cụi ghi chép mỗi ngày, những điều đã xảy ra và cả những cảm xúc không thể nói với em lúc này nữa. Hy vọng tới lúc đó nó sẽ không trở nên vô nghĩa.
Hôm sau lại mò ra siêu thị đọc tiếp cuốn tiểu thuyết đang dỡ, hôm nay tới sớm nên may mắn tóm được cái ghế. Thật ra thì có một dãy khoảng chục ghế đặt luôn bên trong nhằm phục vụ những đọc giả trùm sò như mình. Nhưng bấy nhiêu thì xi nhê gì.
Ngồi hơn ba tiếng không dám nhúc nhích đi vệ sinh, cuối cùng đói quá đành miễn cưỡng đúng dậy đi về. Cơm no không biết làm gì lại ghé ra tiệm nét, vừa mở yahoo lên thì nó hiên thông báo có mail, là mail của em…
————–