Chương 25

Cơm nước tắm rữa xong xuôi củng tầm bảy giờ, mình cuốc bộ ra công viên vì biết Phượng sẽ đợi ngoài đó. Từ phòng mình ra công viên củng tầm hơn trăm mét, đi nữa chừng thì ẻm từ đằng sau phóng xe tới, chắc lại rủ mình đi đâu. Mình cầm lái theo hướng ẻm chỉ, đi tầm hơn hai cây thì tấp vào một căn nhà xây nho nhỏ gần mặt đường. Dựng xe tắc mấy, mình địa vào thấy lố nhố hai ba con đang đi lại nói chuyện trong nhà, ăn mặc sεメy vãi chưỡng…

Để con Phượng vào, mình đứng bên ngoài đợi. Thật ra từ trước giờ rất ngại tiếp xúc với những đứa bạn của nó, từ cách nói chuyện, điệu bộ, cư xử mình cứ thấy thế nào, đã cố nhưng vẫn không hòa nhập được.

– Đm mày làm cái “beep” gì giờ này mới tới!

– Ê, thằng nào ngoài kia thế? Haha, Con Phượng bữa nay chăn được thằng nào mặt baby chưa kìa tụi bây!

Tiếng cười nói vọng ra làm mình thấy mất cảm tình, bên trong có ba con, trừ một mụ béo lùn như xe lu thì hai em con lại đều cao ngồng như con Phượng. Chẳng biết tụi nó ăn cái gì mà to thế, củng tầm tuổi mà chắc bọn con gái trong trường cùng lắm chỉ xếp tới vai.

Tụi nó thì thào cái gì một lúc rồi Phượng bước ra với một cái túi màu đen trên tay. Mình tỏ vẻ không quan tâm và quay mặt hướng khác.

– Về thôi!

– Nhanh thế?

– Hay là thích vô chơi?

– Thôi..thôi, lên xe đi.

Như mọi lần, ẻm ôm mình cứng ngắt như là người yêu vậy. Lúc trước chưa thân thì mình còn khó chịu hất ra chứ giờ thì củng quen rồi, ai nhìn thì mặt kệ.

Ở quê mình lúc ấy còn rất phong kiến, ra đường mà trai gái nắm tay hay chạy xe ôm nhau là người ta nhìn cứ như người trên sao hỏa mới xuống, rồi xì xà xì xầm nói ra nói vào dữ lắm. Người lớn còn thế chứ đừng nói chi là học sinh như tụi mình.

Có điều con Phượng thì không quan tâm tới chuyện này, không phải vì dày mặt mà là vì nó đã quen với chuyện bị người ta nói xấu sau lưng và vốn dĩ củng chẳng ai dám làm gì nó, thế nên nó mặc kệ, thích gì là làm.

Nhớ hồi mới quen có lần nó với con Hường chở mình về phòng trọ, dỉ nhiên là mình bị kẹp giữa. Đang leo xuống, định đi vô trong thì nó gọi lại:

– T, lại đây Phượng nói cái này đã!

– Hihi, cứ thoải mái em hổng có nhìn đâu! – con Hường nói một câu rồi quay ra đường cười khúc khích trong khi mình ngơ ra không hiểu cái gì.

– Gì thế?

Mình ghé tai vô xem ẻm nói chuyện gì thì bất ngờ bị ẻm chu mỏ hôn một cái chóc lên má, mình giật mình lùi lại, mặt đỏ như gấc, xung quanh bao nhiêu là người đang nhìn. Con Hường cười khoái trá rồi nhảy lên xe, hai đứa phóng đi mất, bỏ lại mình vừa vui vừa xấu hổ, ngúng ngẩy chạy vô phòng như đàn bà mới lớn…

Bỏ mình lại ngã tư, con Phượng chạy đi đâu một lúc rồi thấy cuốc bộ từ xa tới. Hai đứa lên công viên dạo, trời về đêm càng mát mẻ, dường như đây là một thói quen, một thú vui thân thuộc mà đứa nào củng thích. Hễ cứ gặp nhau là trước sau gì củng lòng vòng lên đây.

– Sao lúc nào củng thấy T mang đôi dép này thế? Bộ chỉ có một đôi thôi à?

Hai đứa ngồi dưới chân tượng đài, đang lang mang thì tự nhiên ẻm hỏi câu không biết đường trả lời.

– Uhm, khi nào hư thì mua cái khác! – chẳng hiểu nó lôi dép guốc ra làm gì.

– Nó củ mèm rồi kìa, để lần sau về Phượng mua cho T một đôi khác!

– Sax, hết chuyện rồi tự nhiên đi mua dép!

Đột nhiên ẻm có tin nhắn, móc trong túi ra con “chiếc lá” ra bấm bấm nhìn ngầu phải biết. Mình củng ngại ngại, chẳng biết làm gì tự nhiên thấy có cái ống hút lăn long lóc dưới đất nên nhặt lên..nghịch.

– Ê, đi hát nhạc sóng không T? – ẻm vừa cất điện thoại vô túi vừa nói.

– Hát ở đâu?

– Dưới Lâm San có đám cưới, bạn Phượng vừa rủ nè.

– Thôi không đi đâu, Phượng có đi thì cứ đi đi, để T về.

– Sax, sao thế?

– Không..có hứng!

Có vẻ như mình làm ẻm mất hứng nên thấy tiu nghỉu, chẳng nói câu nào.

– Tặng Phượng nè! – mình đưa một ngôi sao bé xíu được xếp bằng cái ống hút lúc nãy cho ẻm.

– Woa, T khéo tay thế?

– Chuyện, nhằm nhò gì. Mai mốt lớn làm ra tiền T sẽ mua tặng Phượng một chiếc xe!

– Thật không? Xe gì vậy T?

– Chưa biết, nhưng bảo đảm ngon lành hơn con xe lúc nãy.

– Hihi, Phượng sẽ nhớ lời T nói đó!

– Yên tâm

Ẻm có vẻ ngạc nhiên và thích thú với món đồ han-made của mình, đang ngắm nghía, thảy qua thảy lại.

– Sau này lớn lên T muốn làm gì vậy T?

– T muốn làm một doanh nhân.

– Doanh nhân? Doanh nhân là..làm gì?

– Thì là…những người mở công ty kinh doanh này kia nhưng rất thành đạt.

– Woa, ghê vậy, lúc đó đừng có quên con nhỏ này nha!

– Sax, Phượng làm như T tệ lắm vậy. Ai thì có thể chứ Phượng thì không bao giờ!

– Tại sao? – ẻm nhìn mình tò mò

– Vì…Phượng rất tốt với T!

– Chỉ vậy thôi à?

– Thì…nói chung là rất nhiều…T củng chẳng biết nói sao!

– Uhm!

Thỉnh thoảng ẻm hỏi câu khó trả lời thật.

Hai đứa đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có tiếng bước chân từ đằng sau:

– Dạ anh chị, em làm thuê ở Vũng Tàu, hôm nay em về quê bị mất hết tiền, phải đi bộ từ sáng giờ đuối quá, anh chị thương tình giúp cho em ít tiền đi xe với ạ, em xin cảm ơn! – một anh chàng tầm 24-25 tuổi, quần áo củ kỹ, đội một cái nón lưởi trai đi tới nói.

– Đm muốn xin đểu hả? mày biết đây là đâu không mà dám mở miệng xin tiền tao hả? – con nhỏ đòi mua dép cho mình hiện nguyên hình.

– Dạ không có, em đâu có dám xin đểu gì đâu ạ, em nhịn đói đi bộ từ sáng giờ nên mệt quá, mong anh chị có lòng giúp cho em một ít, không thì củng không sao chứ em đâu dám ạ!

– Nhà anh ở đâu? – mình hỏi.

– Dạ ở Bình Thuận!

Mình thấy củng tội tội, chắc là dân ở đâu tới rồi, thanh niên ở đâu không ai mà không biết Phượng. Trong túi còn mấy chục, đang định móc ra chia ảnh một nửa thì ảnh chuẩn bị quay đầu bước đi.

– Này anh ơi!

– Dạ anh gọi em!

– Đây, cầm lấy! Tôi mà thấy anh lởn vởn ở đây lừa người khác thì đừng có trách.

Con Phượng nhanh tay rút ra tờ một trăm đưa ảnh rồi nói.

– Dạ em cảm ơn, em không dám đâu ạ, sau này có dịp nhất định em sẽ trả lại.

Nói rồi anh chàng đi mất, hai đứa lại trở về cái không gian yên tĩnh như ban đầu. Phượng nhét cái ngôi sao vô túi rồi khoang tay lên đầu gối, dựa đầu vào quay mặt nhìn mình, mắt chớp chớp…

***

Củng như mình, trường thằng Tr cho học sinh nghỉ mấy ngày cuối cùng để thư giản, chuẩn bị tinh thần vượt vũ môn. Hai thằng hẹn nhau hôm nay lên Long Khánh làm một bữa ra trò sau gần tháng không được gặp tụi nó.

Về từ hôm qua nên cả ngày nay chỉ lần quần đi tới đi lui hết coi tivi rồi lại đọc sách, vì nôn tới chiều nên mình củng chẳng có tâm trạng nào mà học bài. Chẳng biết làm gì nên lôi cuốn “Con Hủi” trong tủ ra đọc. Công nhận, truyện gì mà buồn vcd.

Sáu giờ chiều, mình cơm nước no nê, xách ghế ra trước thềm ngồi đợi. Tầm năm phút thì ku Tr củng phóng xe tới, đậu trước ngõ bóp còi tin tin….

Vẫn là con đường quốc lộ quen thuộc mà hai thằng đã đi hàng chục lần nhưng sao hôm nay mình lại lạ lẫm quá. Có một cảm xúc không yên ổn đang chực trào lên khỏi lòng ngực. Nó là thứ cảm giác khi người ta đang nhận ra rằng mình sắp phải mất đi một cái gì đó. Đường giờ này vắng xe, trời củng rất mát và dễ chịu. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng hai thằng lên Long Khánh với bộ đồ học sinh trong sáng và đẹp đẽ này. Sau hôm nay, đúng hơn là sau kỳ thi này, tất cả sẽ đều lên Sài Gòn. Không biết là có đậu hay không nhưng chắc chắn là sẽ phải rời xa và bỏ lại nơi này rồi.

Rời xa mảnh đất yêu thương với bao tuổi thơ đầy ắp kỷ những niệm ngọt ngào để bước vào một nơi xô bồ, nhộn nhịp nhưng vô cùng xa lạ. Rồi sẽ không còn những chiều cuối tuần, hai thanh niên đẹp trai, mặt thơm mùi sữa tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, tóc tai gọn gàng và rình rập đớp xe của ông già đi tán gái . Củng không còn những đêm mát mẻ, yên tỉnh, năm đứa chạy xe lòng vòng ăn chè ăn cháo, hay rượt nhau đuổi bắt ngoài công viên… Tất cả sẽ không còn. Mọi người rồi đây sẽ phải bước vào một thế giới khác, thế giới của những người trưởng thành – nơi vốn chưa bao giờ là dễ dàng và thú vị như tuổi thơ ta vẫn nghĩ… Không biết liệu rồi xa mặt có thể cách lòng hay không?

Một chút lo lắng, một chút bồi hồi và một chút xúc động. Người ta nói, thời học sinh là quãng thời gian vàng son nhất của một đời người, và bây giờ thì mình từ từ bước qua cái khoảnh khắc cuối cùng của cột mốc ấy. Còn em nữa, khi mà bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu tâm tư vẫn chưa được giải đáp thì bây giờ mình lại thấy rõ là mình đang dần sắp sửa rời xa em. Hic! tôi ơi, mày chỉ còn một đêm nay nữa thôi đấy nhé.

————–