Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay mẹ H đãi tụi mình món lẩu cá Diêu Hồng, trong khi cả đám cắm đầu cắm cổ lặt rau, làm cá dưới bếp thì con Th tắckè ngồi trên nhà đọc Doremon, thiệt ngứa mắt không chịu được. Lặt nốt mấy cộng rau muốn, để cho tụi kia làm phần còn lại, mình lên nhà kiếm chuyện:

– Cả cuộc đời ngoài ăn với ngủ thì chắc chẳng bao giờ làm được cái gì nhỉ?

– Xí, thấy mấy người nhiệt tình quá nên ta mới nhường cho, không biết cảm ơn còn xỉa xói.

– Ọe, chứ hổng phải nấu dở quá nên không dám sờ tay vào à?

– Xin lỗi đi, ta mà nấu chỉ sợ các ngươi ăn xong lại ghiền, mai mốt không ai nấu cho ăn thì khổ! Hahaha…

– Đúng là mặt dày, cái gì củng nói được! – mình lẩm bẩm.

Lúc này con nhỏ đang nằm dựa trên ghế salon, mình thì ngồi phía cuối. Ẻm nghe mình chửi liền thẳng chân đạp một cái vô người mình quát:

– Ê, nói cái gì đó hả?

Mình sẵn đang cay vụ bị cạp lúc nãy, đứng dậy chụp luôn hai bàn chân ẻm nhấc lên lôi đi một đoạn:

– Láo hả? – mình hăm he lôi cho ẻm té xuống đất.

– Á..á, em giỡn mà!

– Thích đánh nhau hả? – mình kéo thêm một chút nữa làm ẻm mém rớt.

-Á…không..không…tha cho em, em chừa rồi!

Nhìn con lợn nhăn nhó mà mình mắc cười không chịu được nhưng ráng làm mặt lạnh:

– Biết khôn thì liệu hồn đó!

Mình thả chân ẻm ra, hả hê ngồi xuống. Thấy dưới gầm bàn có một đống truyện, cuối xuống lục lọi xem có gì hay thì bất ngờ con nhỏ từ trên ghế bay tới, hai tay đè cổ mình xuống rồi dồn hết công lực cạp một phát lên bả vai. Đậu móa đau gần chết, mình phải cắn răng nín thở, gồng người lên hết cở nhhằm hóa giải chiu thức. Rút kinh nghiệm hồi chiều, giờ mà tung người hất nó ra có khi bay luôn miếng thịt.

Con nhỏ hình như củng nhận được là chưa đủ độ sâu quen thuộc nên nghiến thêm một phát thiệt mạnh rồi nhả ra, hai tay đấm thùm thụp lên lưng mình cả chục cái như quýnh trống, hả miệng cười ha hả, bay xuống đất chạy xuống nhà dưới. Nhanh như cắt, mình chồm tới một bước, đứng dậy trụ chân phải, tung người sút một cú cực mạnh. Con khốn nạn ăn nguyên một đá vô bàn tọa, may mà anh đã hãm bớt lực không thì cưng đã cắm mịa đầu xuống đất.

Bất ngờ vì trúng đòn của mình, mụ chằn lữa sững người, đầu quay lại, mắt long sòng sọc như lên cơn dại, nhìn hãi vãi chưởng. Chết mịa, hình như ẻm đã đầu hiện nguyên hình.

– Tên Xêkô khốn khϊếpppp! Dám đá ta hảaaaaa?????

Bằng tốc độ của một quả tomahuc, con nhỏ lao thẳng vô body mình. Hai tay đấm tới nhưng bị mình chụp lại, ẻm giơ chân sút liên tọi như người điên mất kiểm soát, mình củng hoảng hồn co dò lên đỡ hết sức. Sax, tưởng thế nào, ai dè đánh đấm cứ như gãi ngứa, quên mất là ẻm củng chỉ là đứa con gái. Thế này thì anh bóp cổ một phát thì có mà chết tươi.

Thấy ẻm hăng quá nên mình củng không thèm phản kháng, để xem làm được cái trò trống gì. Con nhỏ dồn hết sức đẩy mình vô góc tường, mình bị ép vô ngay góc chữ L, cẩn thận nên nghiên người quay “ấy” vô trong lỡ ẻm xung quá nện cho một gối thì ăn kứt. Quả nhiên không sai, đang đà thắng thế, ẻm lên gối mấy phát liền trúng ngay mông đau gần chết.

Con nhỏ tưởng ngon, quay mặt ra ngoài, lấy nguyên thân người chèn mình mình mạnh hơn, tính ép mình lấy nước mía uốn hay sao ấy . Mà tự nhiên càng lúc càng thấy nặng, sức ẻm đâu mà mạnh dữ vậy. Mình ngoái cổ ra nhìn thì đệch cụ, con nhỏ lúc này đang lơ lững khỏi mặt đất, dùng nguyên tấm lưng ép mình vô tường, hai chân đạp thẳng lên cái bàn máy may của mẹ nó. Cái bàn được gắn cố định rất chắc chắn, cách góc tường mình bị ép gần mét rưỡi, ẻm có điểm tựa nên sức đẩy củng phải tăng ba bốn lần, chỉ cần thẳng chân ra là có khi chảy nước mía thiệt.

Con nhỏ xung hết biết, lớn rồi mà còn chơi trò này được, tính hạ cho mình gục mới chịu hay sao ấy.

– Sợ chưa?…hả hả?..sợ chưa?

Vãi cả “sợ chưa”. Giờ thì tới lượt mình mất thế, nữa người bên ngoài thì phê đừng hỏi mà nữa người bên trong bắt đầu đau ê ẩm. Ẻm cứ giữ nguyên như này thì không tài nào mình bung ra được. Trong lúc nguy nan thì chợt phát hiện ra sơ hở, ngay lập tức, mình nhoài tay ra ngoài, định sẽ cù vô nách ẻm, kiểu gì con nhỏ củng phải nhảy ra.

Vì thân người mình lúc này đang quay vô trong vách nên thành ra đưa tay hơi khó, đang với lấy với để, vừa định cù một phát thì tự nhiên mấy đầu ngón tay chạm phải cái gì mềm mềm… Chết mịa, không xong rồi, ẻm đang hung hăng phùng mang trợn má gồng người ép mình thì đột nhiên khựng lại, hạ chân xuống rồi từ từ sửa lại quần áo, đi thẳng một hơi xuống nhà dưới không nói tiếng nào. Đậu móa, mình đoán đúng ngay chóc mà, tình ngay lý gian cmnr. Đang vui tự nhiên táy máy, không biết mặt mủi nào mà nhìn ẻm nói chuyện đây.

Mình củng ngượng chính mặt, đứng đực ra không biết làm thế nào. Thiệt là mất mặt hết sức, giờ đi xuống củng không xong mà cứ ở trên này khác gì gian thần bị vạch tội. Đang bối rối thì bà H đi lên mở tủ lấy cái gì, không không mình lại nhìn bả lắm lét như thằng ăn trộm:

– Nhìn cái gì, xuống dọn chén lên đi kìa?

– Ờ..ờ!

Mình giả điên đi luôn xuống bếp, ngang qua nhà giữa thấy ẻm đang ngồi bật quạt lau mồ hôi (phòng khách tới nhà giữa hay coi tivi, tới phòng ngủ rồi mới tới nhà bếp, lối đi thẳng bên phải). Lỡ trớn nên mình đi thẳng, lúc quay lên ngang qua chổ ẻm mình dừng lại đá một cái nhẹ vô người, ẻm quay mặt lên nhìn mình nhạc nhiên:

– Lúc nãy vô tình thôi, anh không cẩn thận chứ không phải cố ý! – mình nhăn nhó cầu hòa.

Ẻm không nói tiếng nào, nhìn mình cười một cái ngại ngùn như không vấn đề gì rồi lại cắm mặt vô quạt. Hic, nụ cười thật dịu dàng và hiền từ, không giống như bản tính của em một chút nào. Trông ẻm lúc này rất là dễ thương, thật là yêu quá đi mất.

Chén bác xong xuôi thì cả nhà cùng quây quần trên phòng khách, ngoài lẫu cá Diêu Hồng thì còn có vài món phụ gì đó. Công nhận mẹ của H nấu ngon phết, cứ như đầu bếp chuyên nghiệp, ăn cảm thấy có một chất khác hẳn. Mụ H ra ngoài tha đầu về toàn sting với coca, uốn lòi bản họng.

Bữa tối diễn ra nói chung rất thân mật và vui vẽ, gia đình H rất hiếu khách còn tụi mình thì củng chẳng có gì phải e dè. Vừa ăn vừa cãi lộn, nói chuyện như sáo. Lạ một cái là không hiểu sao là mình chơi với thằng Tr củng được sáu bảy năm, thỉnh thoảng có lên nhà nó chơi rồi ở lại ăn cơm nhưng lúc nào củng ngại ngần và mình thường rất ít nói chuyện. Trong khi ở nhà con H thì cực kỳ thoải mái và vô tư, tự nhiên không khác gì ở nhà….

Ăn no uốn lòi bản họng thì tụi mình dọn dẹp, con Th củng góp tí công sức là lên ghế nằm phơi ruột tránh làm vướng chân mọi người. Lát sau thì mẹ của H nói là có việc đi đâu đó, thế là còn lại năm đứa ở nhà. Con Th rảnh rang, không có việc gì làm nên phát động mọi người bài bạc. Ẻm nhanh nhẩu lôi trong cặp ra bộ bài đã được bóc sẵn và gạ tiến lên 1k-2k giải trí gϊếŧ thời giờ. Trừ con mụ H là không biết chơi thì còn lại vừa đủ bốn người: mình, thằng Tr, C và ẻm.

Công nhận tu luyện bao năm, đã đạt tới cảnh giới thần sầu nên giờ chơi với mấy con lợn này mới thấy tụi nó chicken kinh khủng. Không có lấy một chút trí tuệ củng như kỹ năng chiến đầu nào nhưng mồm mép thì cứ chém liên tọi như đúng rồi, nhất là con quỷ Th. Mình thì chủ yếu vui vẻ chứ không ham hố gì mấy đồng bạc lẽ nên củng chăm chỉ kiếm chuyện chửi lộn. Lâu lâu hai đứa vô tình bốn mắt nhìn nhau, ẻm lại giật mình và xấu hổ cuối xuống .Thằng Tr với con C thì đánh bài mà cứ như đọc báo, chán vãi cả chưởng…

Vui chơi đến hơn chín giờ, ngó bộ củng đã nhiều. Hai thằng quyết định chia tay ra về, hẹn trước tốt nghiệp vài ngày sẽ lên làm một bữa giải đen rồi đi thi.

***

Trưa thứ ba, sau khi tan học, vừa ra tới cổng thì đột nhiên một con wave độ màu đỏ phóng cái ào tới rồi thắng ngay trước mặt:

– Lên…lên anh T!

Con Hường ngồi sau nhảy xuống đất, vỗ vỗ cái yên giục mình. Đằng trước là Phượng chị đại, hôm nay mặt mủi tươi sáng, đang nẹt ga “uỵnh..uỵnh” khiến cả đám học sinh đứng ngồi lố nhố xung quanh ai củng dòm. Mình hơi bất ngờ và ái ngại một chút, mấy con nhỏ gây chú ý quá, lại còn bảo mình ngồi giữa nữa mới ghê.

Cười với bé Hường một cái rồi mình leo lên ngồi sát con Phượng, bé Hường củng tót lên sau. Phượng rít ga một cái thiệt mạnh rồi vô số, nguyên cả bánh trước nhổng lên một phát rồi ập xuống, chiếc xe nhanh chóng lao đi dưới ánh mắt xăm xoi và e ngại của giang hồ xung quanh.

Chở mình tới café 07, bỏ hai đứa lại đứa rồi con Hường phóng xe đi đâu mất.

– Mấy tuần nay Phượng đi đâu mất tiêu vậy? làm chẳng biết thế nào mà liên lạc.

Mình trách móc sau khi hai đứa gọi nước và chọn một bàn dưới tán cây trứng cá.

– Đi làm chứ đâu, bộ lo cho Phượng à? Hihi!

– Thì củng phải nhắn lại một câu chứ! Mà hôm bữa dám bỏ T ở lại nhé, lớn rồi mà chơi zậy là không được!

– Vô duyên, ai bắt ông ở lại? ông lớn rồi mà tui còn phải lo cho ông à!

– Sax!

Con nhỏ làm quê hết sức. Ngồi hỏi han một lúc thì bé Hường tống ba chở hai thằng Long bún, Phương què và một túi cơm hộp tới.

– Đờu, anh chị ra hồi nào thế! – Phương què cà khịa.

– Mới tới à, ngồi đi Phương! – Phượng mỉm cười kéo ghế

– Phượng đi đâu mà để thằng T mấy tuần nay ngày nhớ đêm mong zậy Phượng? – Long bún người lùn tịt, to như ông địa, khệ nệ xách chồng cơm tới chào hỏi!

– Người như hắn mà củng biết nhớ tới Phượng! haha, khó tin quá!

– Thôi ăn đi, đói bụng quá, chị Phượng đợi anh T từ sáng tới giờ đó!

– Điêu vừa vừa thôi con kia, tao đâu có rảnh!

Mình lấy cơm ra cho mọi người, nghe bé Hường nói mà cảm động hết sức. Mình vốn chẳng là gì để so với chị em nhà nó, vậy mà cứ về tới Sông Rây là ẻm lại tìm mình đầu tiên, luôn quan tâm và chăm lo cho mình từng chút một. Ẻm hay kể với mình về mấy anh công tử nhà giàu hay theo tán tỉnh, ẻm củng thừa biết là bọn nó cần cái gì, những người từng trãi như ẻm thì không dễ dàng gì qua mắt được. Thế nên luôn có giới hạn nhất định và trong mắt ẻm thì tụi kia chỉ như những con rối nhiều tiền, ẻm lại có số má nên củng chẳng ngán đứa nào.

Ăn cơm xong thì Hường rủ hai thằng kia vào karaoke, bên trong quán củng có sẵn mấy phòng và cả nhóm củng hát ở đây vài lần nên củng bình thường. Thật ra mình biết con Hường cố tình làm thế vì nó hiểu tính mình kiểu gì củng từ chối và bỏ về nên không dám rủ mà từ từ dẫn hai thằng vô trước, lát sau thế nào Phượng với mình củng vào sau . Đối với mấy con nhỏ là chuyện vặt vãnh nhưng với mình thì lại khác, nó biết những dịp bất ngờ như thế này mình sẽ không mang đủ tiền và nhất định sẽ từ chối bỏ về. Công nhận hồi đó mình củng trẻ con thật.

Con Phượng lấy thuốc ra hút, nhìn mặt rất vô tư vui vẻ nhưng hơi khó đoán, cứ như là có gì đó đang giấu mình. Con nhỏ tỏ vẻ thoải mái và không quân tâm đến tụi kia, nó muốn nói là mình không thích thì thôi, nó không ép.m

Một lúc sau thì mình chủ động và hai đứa củng đi vào, bên trong mấy con lợn kia đang hò hét nhảy múa ầm ĩ. Thế là quẩy thôi, mình củng chẳng muốn câu nệ hoài những chuyện như vầy nữa.

***

Cơm nước tắm rữa xong xuôi củng tầm bảy giờ, mình cuốc bộ ra công viên vì biết Phượng sẽ đợi ngoài đó. Từ phòng mình ra công viên củng tầm hơn trăm mét, đi nữa chừng thì ẻm từ đằng sau phóng xe tới, chắc lại rủ mình đi đâu. Mình cầm lái theo hướng ẻm chỉ, đi tầm hơn hai cây thì tấp vào một căn nhà xây nho nhỏ gần mặt đường. Dựng xe tắc mấy, mình địa vào thấy lố nhố hai ba con đang đi lại nói chuyện trong nhà, ăn mặc sεメy vãi chưỡng…

————–
« Chương TrướcChương Tiếp »