Với một thanh niên lâu năm, nhỏ lớn chưa biết cái vị sinh nhật nó thế nào thì ý nghĩ có mấy đứa bạn gái sắp làm cái gì đó cho mình vào ngày này làm mình cứ thấy ngượng ngùng và không hứng thú tí nào. Mình lên cốt là để lấy cái áo gió .
Thế nên hết chần chừ rồi thong thả, hẹn hò bảy giờ thì bảy rưởi mới tới. Như một thói quen, ba thằng ghé đầu hẻm cởi mủ nón vuốt lại tóc tai cho bén cạnh rồi mới chạy tiếp vô nhà. Đến nơi thì vắng tanh vắng ngắt, sau hai tiếng gọi thì thấy bé Th lạch bạch chạy ra, mặt tươi như vừa ăn lô. Hôm nay ẻm mặt cái váy nhỏ màu tro và áo thun trắng in hình pikachu mà hôm Noel mình thấy.
– Tới rồi đó hả? zô nhà chơi!
– Đâu hết rồi nhóc? – mình dáo giác cẩn thận trap.
– Mấy bà kia đợi tụi anh lâu quá nên đi đâu mất rồi! – ẻm trả lời tỉnh bơ rồi đi xuống nhà dưới.
Hơi hụt hẫng tí xíu nhưng mà không sao, trong đầu mình lóe lên một ý nghĩ trắng sáng.
– Sao mấy anh lên trễ thế?
Đang căng óc tính xem nên bảo hai thằng kia đi ăn chè hay ra công viên chơi gì đó thì bé Th xuất hiện, đặt ba ly nước lên bàn rồi ngồi luôn xuống đất xếp bằng. Con nhỏ này ngộ thiệt, lần nào nó củng thích ngồi dưới dất. Phòng khách nhà ẻm có một bộ salon nhỏ, một cái ghế dài ba thằng ngồi, ở giữa là cái bàn kính kê thấp, ẻm ngồi bên kia tay ôm gối, mặt rạng rỡ như osin tới ngày lãnh lương. Nhìn đáng yêu hết sức .
– Canh đúng giờ mà tại bể bánh nên trễ chút!
– Mẹ đâu không thấy Th? – thằng Tr hỏi.
– Mẹ em đi chơi rồi!
Mẹ em xìtin thế. Ẻm thì cứ cười cười, củng chả biết nói gì. Tự nhiên ba thằng đực ngồi với đứa em của hai con bạn, thành ra chẳng có chủ đề nào lý tưởng, giá mà không có hai con lợn kia thì tốt quá. Mình liếc nhẹ thấy dưới cổ chân ẻm có sợi dây bạc mỏng mỏng. Độc thiệt à nhà, mình là mình rất ấn tượng với những cô gái có đeo dây dưới cổ chân, nhìn có gì đó rất cá tính và thu hút . Đúng là ông trời sắp đặt ẻm cho mình rồi, không chạy đi đâu được nữa. Nhưng mà hình như không chỉ riêng mình địa ẻm:
– Hôm nào cho mượn sơi dây đeo đi ăn cưới Th?
– Dây nào anh Tâm?
– Sợi dây dưới chân em đó!
– Ý…hahaha, anh Tâm mà mang mắc công người ta kiu bán xà bông đó!
– Bán xà bông là sao? – Tâm keo nghệch mặt.
– Là bống xà ban đó cậu, cậu có thích hai phai không?
Cả đám cười ồ lên vì cái mặt đúng chất nông dân của Tâm keo.
Loay hoay tầm hai chục phút thì bé Th rủ đi café:
– Mình đi uốn nước đi, ở nhà chán quá.
Tự nhiên ẻm lại rủ ba thằng đi uốn nước, chắc là có sắp xếp gì đây, qua mặt anh thế nào được. Thế là mình đồng ý và cả đám đứng dậy. Tr đèo bé Th, mình đi với Tâm Keo như lúc mới lên.
Chạy tới cuối đường Trần Phú, ngay chỗ đường ray thì quẹo phải vào đường gì đó, đi một đoạn lại quẹo trái vào đường gì đó thì đến. Một quán café được thiết kế bằng gỗ, được đánh vec-ni bóng loáng, lối vào có một hòn non bộ đặt giữa hồ nước nho nhỏ. Một dãy bên phải xây như nhà sàn với bàn ghế củng toàn bằng gỗ, bên trái là khoảng bốn năm gian chòi mái cao, kiểu cung đình Huế cách đều nhau. Bước qua cái hồ, Th dẫn ba thằng vào gian chòi thứ hai, mình địa ngay thấy bà H và bà C đang cười toe toét trong đó, trên bàn bày la liệt bánh trái.
– Á, chào ba bạn, ba bạn ngồi đi! – H lên tiếng đầu tiên
– Mấy người bày vẽ quá! – mình bắt đầu mắc cỡ, cứ thấy ngượng thế nào.
– Mấy người uốn gì gọi luôn đi – vẫn là C chu đáo.
Sau khi older nước và ổn định vị trí, hỏi han vài câu vớ vẩn. Bây giờ H mới lôi dưới ghế lên một hộp bánh thiệt bự.
– Tặng ông nè, mở ra đi!
Nhìn là biết bánh kem rồi, cứ làm ra vẻ bí mật chi không biết. Mình củng từ từ mở ra. Sax, cái gì thế này? Cái gì xanh xanh đỏ đỏ, trong suốt láng láng như xà bông thế này?
– Biết cái gì hông? – Th chu mỏ đố mình
– Cái gì nhìn ngộ thế? – mình lấy ngón tay chạm thử vô cái khối trong suốt thì thấy nó mềm mềm như…ấy.
– Cái gì giống rau câu vậy? – Tâm keo củng chỏ mỏ vô nhiều chuyện.
– Đúng rồi, bánh kem làm bằng rau câu đó, bọn tui tự làm đó! – H tự hào khoe.
– Râu câu à, làm sao hay vậy?
Mình nhìn cái bánh thích thú, bên dưới là hai lớp dày màu trắng và nâu, chắc là sữa với cacao. Lớp trên thì trong suốt, có máy hình thù kì dị không biết là con hay cái gì mà xanh xanh đỏ đỏ . Còn gắn thêm cái bông hồng thiệt bự nữa mới ghê chứ. Ngoài ra là một số đồ trang trí khác nhìn khá đẹp và hấp dẫn, ăn thì không biết có được không.
C nhanh nhảu lấy nến trong cặp ra cho mấy đứa cắm.
– Ai có bật lữa không?
– Đây! – hàng của Tâm keo
– Rồi tắt điện nhé! – bé Th tắt luôn cái chùm đèn tròn gắn trên nóc chòi.
Trong không gian nhỏ nhắn và ấm áp của gian chòi lá. Sáu cái đầu, năm đen và một đen sọc nâu chụm lại, bài hát Happy Birthday một lần nữa vang lên, lần này là dành cho mình. Ba đứa con gái vừa hát vừa nhìn mình trìu mến. Thật là cảm động. Đơn giản, nhỏ bé nhưng vô cùng đáng yêu. Mình thật sự rất hạnh phúc khi nhận được sự đối đãi này, tình cảm của mọi người nhiều quá .
Đây chắc hẳn là cái sinh nhật đầu tiên và hạnh phúc nhất mình có được. Mình nhìn trân trân vào cái bánh kem bằng rau câu có gắn hai cây nến số 18 đầy xúc động mà không nói được lời nào. Kết thúc bài hát là một tràng pháo tay giòn giã. Mình lẩm nhẩm một ý nghĩ trong đầu trước khi thổi tắc nến, kết thúc 18 năm đẹp đẽ nhất của một đời người. Từ giờ ta đã bước qua một thế giới khác, một thế giới mà những người tồn tại trong đó cần phải chuẩn bị cho mình một ý chí và bản lĩnh mạnh mẽ, thế giới của những người…trên 18 tuổi.
– Bây giờ mấy ông nhắm mắt lại đi! – C đề nghị.
– Bọn tui củng phải nhắm hả? – thằng Tr ngạc nhiên.
– Uh! Ai củng phải nhắm hết!
Lúc này Tâm keo ngồi trong cùng, tới Tr rồi tới mình. Đối diện ba thằng lần lượt là C, H và Th. Nên nếu mà tụi nó có định hôn thì củng không vấn đề gì cả, mình nhắm mắt lại chờ đợi.
Có tiếng loạt xoạc gì đó nhưng tuyệt nhiên là không có sự va chạm nào.
– Rồi! ba người mở mắt ra đi. – giọng con H.
Trước mặt mình là hai hộp quà và một tấm thiệp, tấm thiệp màu vàng nhạt được đặt trong bao đựng và bọc lớp nilông bên ngoài rất kỹ lưỡng . Thằng Tr có một cái lọ thủy tinh được thắt nơ rất dễ thương, bên trong là toàn ngôi sao được xếp thủ công khá màu mè. Tâm keo thì có cái cục gì đó tròn tròn nhỏ bằng ngón chân cái được bao bằng giấy nhôm.
– Gì đây?
Ảnh mở ra luôn thì là một cục kẹo socola. Nhanh như cắt, tên nông dân bỏ luôn vô miệng và nhai ngồm ngoàm như sợ đứa nào đớp mất.
– Từ từ, làm gì mà nôn vậy Tâm?
– Không ăn luôn để tí nó chảy nước ra thì làm sao mà ăn được? – ảnh thật thà trả lời.
– Sao nhiều quá quá vậy? sao bọn tui củng có phần nữa? – thằng Tr thắc mắc.
Không ai trả lời, nhìn mặt ba con nhỏ đứa nào củng rạng rỡ tự hào như vừa làm xong một chuyến từ thiện vậy.
– Ông T để về nhà rồi hãy mở ra nha! – H dặn dò
– Tấm thiệp này là của em tự làm đó! – bé Th tự đắt.
– Uh, anh biết rồi, cảm ơn mọi người nhiều nha!
Giờ mới để ý, từ nãy giờ các bài hát trong quán đều là một loạt những ca khúc bất hủ: Careless Whisper, Boulevard, How can I tell her, Hotel California.v.v.
– Ủa? mấy người chọn nhạc hả
– Uh, đĩa tui mang theo đó!
– Chà chu đáo quá ta!
– Bọn tui chọn đại, không biết ông có thích không!
– Mấy bài này thì ai mà không thích chứ, hehe!
Sau đó thì cả nhóm hỏi han và trò chuyện linh tinh, thông tin Tâm keo chuẩn bị nhập ngủ làm mọi người khá bất ngờ. Mình thì dự định thi Sư Phạm Kỹ Thuật, còn ba đứa kia thi Kinh Tế. Bé Th mới học lớp 9, sang năm sẽ lên lớp 10. Độc thiệt, mình mà lại đi bồ kết em lớp 9 mới ghê chứ . Nhưng mà nếu không nói thì nhìn củng rất xứng đôi, ẻm thua mình có hai tuổi, vừa đẹp còn gì.
Lúc này H củng lấy dao cắt bánh cho mọi người như đúng rồi. Đớp thử vài miếng thì củng ngon phết, thì ra mấy cái xanh xanh đỏ đỏ kia là dâu tây, táo và vài loại trái cây khác.
– Tặng cho anh nè!
Đang chén ngon lành thì bất ngờ bé Th tặng mình một cây bông hồng.
– Ở đâu ra vậy?
– Đây chứ đâu! – nó chỉ vô bụi hồng ngay cửa chòi
– Trời, người ta ra đánh chết!
– Biết vậy mà còn la to nữa!
– Hihi, cảm ơn nhé!
Thiệt vui hết sức, mình thì không mặn mà gì lắm với cái giống này, thà được cục kẹo như Tâm keo ăn còn có lý chứ hoa cỏ này về củng chẳng biết làm gì. Nhưng thôi, dù sao của ẻm tặng thì dại gì không lấy.
Ngồi tới hơn 10 giờ thì cả đám quyết định đi về. Vừa vào trong nhà thì đột nhiên bé Th reo lên:
– A, pháo bông. Nảy quên mang đi mất, bực mình ghê!
– Cái gì đấy?
– Pháo bông đó, em mua mãi mới có, tự nhiên lúc nãy lại quên mang theo đốt.
– Thế thì giờ đốt!
– Uh ha, ý kiến hay, duyệt..duyệt! H tắt điện đi H.
Thế là cả đám ngồi dưới dất, vòng quanh cái bàn. Phòng khách nho nhỏ ấm cúng, đèn được tắt tối thui. Sau một hồi châm lữa thì cây đầu tiên củng cháy, tiếp theo là hai cây, ba cây…cả đống cây. Những cây pháo bông nho nhỏ tầm ba mươi phân bắt lữa nổ tí tách, tạo thành những chùm sáng như ngôi sao rất đẹp . Mình thì thấy củng hay hay nhưng cứ trẻ con thế nào. Bé Th thì có vẻ khoái chí lắm, cứ múa may lung tung rồi cười khúc khích. Giờ mà ông trời thương, cho bốn đứa kia bóc khói luôn thì đỡ quá.
***
Về tới nhà thì củng gần 12 giờ, đi đêm kiểu này công nhận củng ngán và nguy hiểm thật, nhưng biết làm gì hơn. Tranh thủ làm tô cơm nguội rồi mở mấy hộp quà của tụi kia ra xem. Coi nào, hai chai Romano được gói riêng, một dầu gội một sữa tắm. Hộp kia là một cái áo sơmi trắng tay dài, dạng vãi rất mềm và co giãn. Mặc thử thì vừa y, nhìn đẹp phết, bọn này thật là thông mình, biết mình thiếu áo luôn mới ghê . Mình cứ vậy và ngồi bóc luôn tấm thiệp của bé Th, cái này cố tình để cuối cùng. Thiệp thôi chứ có gì đâu mà sao gói kỹ quá , không biết bên trong có thư từ nhắn nhủ gì không mà dày cui thế này, hồi hộp hết sức.
————-