Chương 8

Trong tủ lạnh còn một ít rau đã hơi héo chút. Cô hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn bỏ vào trong nồi.

Trong phòng khách Đoạn Mục Chi lại thắp thêm mấy ngọn nên, ánh nến yếu ớt nhàn nhạt giao nhau, đem bóng dáng anh chiếu lên bức tường.

Trì Niệm bưng bát mì đi ra, gồm một quả trứng trần phủ bên trên cùng một ít rau xanh không rõ đè bên dưới. Chúng đều được ngâm mình trong sắc đỏ của dầu ớt, nhìn hết sức mê người.

Đoạn Mục Chi cả ngày vẫn chưa ăn gì, hiện tại đang rất đói.

Anh nói với Trì Niệm một câu cám ơn liền không chút khách khí cầm đũa lên.

Trì Niệm muốn trở lại phòng không quấy rầy cậu ăn cơm, nhưng Đoạn Mục Chi lại vừa ăn vừa cùng cô trò chuyện.

“Đúng rồi học tỷ, bạn trai chị sao lại không trở về cùng chị?”

Bạn trai?

Trì Niệm sửng sốt kịp phản ứng lại cậu là đang nói đến Đào Nhạc, nở một nụ cười qua loa: “Anh ấy đi công tác.”

Đoạn Mục Chi hỏi: “Hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Chúng ta…” Trì Niệm giơ ngón tay đếm “Chúng ta đã yêu nhau được 4 năm rồi!”

Sau khi Trì Niệm nói xong, liền thấy lông mày Đoạn Mục Chi nhướng lên.

“Bốn năm, vẫn chưa kết hôn sao?” Cậu lại hỏi.

“Vẫn chưa…”

“Nếu như tôi nhớ không lầm, học tỷ năm nay đã 27 rồi đúng không?”

Nhìn Đoạn Mục Chi nhã nhặn đem rau xanh đưa vào miệng, Trì Niệm bỗng nhiễn cảm thấy có nào đó kỳ lạ “Đúng vậy, cũng không có gì.”

Nghe được giọng điệu lạnh nhạt của Trì Niệm, Đoạn Mục Chi cắn một miếng trứng, cười tủm tỉm với cô, “Trứng gà này ăn ngon thật!”

Trì Niệm gượng gạo nói: “… Vậy cậu ăn nhiều một chút!”

Trầm mặc một lúc, đến lượt Trì Niệm đưa ra câu hỏi.

“Sao hôm nay cậu vừa đến đã nhận ra tôi vậy?” Trì Niệm cân nhắc giọng nói lộ ra chút đùa giỡn nói “Thật ngoài ý muốn nha, chúng ta trước đó dường như cũng không gặp qua nhiều lần đi.”

Trì Niệm vừa nói vừa cẩn thận quan sát biến hóa trên khuôn mặt của Đoạn Mục Chi, không biết có phải do ánh sáng hay không, cô không có phát hiện ra điều gì dị thường.

Đoạn Mục Chi mười phần bình tĩnh trả lời giống như đã nói buổi sáng với Đào Nhạc, “Học tỷ năm đó làm ai cũng khắc sâu ấn tượng. Tôi thật vui vẻ, nhiều năm như vậy mà chị cũng không thay đổi gì.”

Trì Niệm không chú ý cậu nói cao hứng là có ý gì, lại hỏi “Năm đó, tôi giống như chưa có làm chuyện gì khiến mọi người khắc sâu ấn tượng nha?”

Đoạn Mục Chi tay bưng bát mỳ dừng lại, “Học tỷ không nhớ sao?”

“Tôi không nhớ!” Trì Niệm tiếp tục thăm dò: “Nếu không, cậu nhắc lại một chút?”

“Chính là năm đó…” Đoạn Mục Chi buông bát xuống, trông thấy Trì Niệm bên cạnh bởi vì khẩn trương mà đan hai tay với nhau, trong mắt hiện lên chút ý cười, một giây sau lại chuyển đến cái bát, giọng điệu thất lạc, “Được rồi, có một số việc không nhớ rõ liền mặc kệ nó đi.”

Trì Niệm hít một ngụm hô hấp, Đoạn Mục Chi đã thành công làm cô kém chút nữa nín nhịn đến chết.

“Không phải, cậu gợi ý một chi tiết cho tôi xem, biết đâu tôi có thể nhớ lại?” Cô vẫn chưa hết hi vọng hỏi

Đoạn Mục Chi nghiêng đầu hướng Trì Niệm cười khẽ: “Cảm ơn mì của học tỷ. Tôi muốn đi tắm, học tỷ có thể chỉ cho tôi phòng tắm ở đâu không?”

“Ở ngay bên cạnh phòng cậu… nhưng mà hiện tại không có điện, không có nước nóng.” Trì Niệm cúi đầu tìm điện thoại “Cậu chờ một chút, tôi đi đóng nộp phí điện nước.”

“Không sao.” Đoạn Mục Chi đứng dậỵ, thân hình cao lớn đem ánh nến trước mặt Trì Niệm hoàn toàn che khuất.

Trì Niệm ngẩng đầu muốn nhìn cậu, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy rõ.

“Tôi tắm nước lạnh cũng được.”

Đoạn Mục Chi nói xong liền vòng qua trước người Trì Niệm bước ra ngoài. Vị trí quá nhỏ, Trì Niệm mặc váy, Đoạn Mục Chi mặc quần jean đi qua chạm nhẹ lên đầu gối khiến cô khẽ giật mình

Đầu óc đột nhiên hiện lên một hình ảnh.

Trong chuyến tàu điện ngầm đêm khuya, các nam sinh mặc đồng phục học sinh đang tựa vào các vách ngăn chỗ ngồi ngủ gật.

Trì Niệm bám vào lan can, quạt gió trên đỉnh đầu thổi lên tóc cô, một nam sinh đứng dậy chạm nhẹ phải mép váy cô, bên tai vang lên tông giọng nam trầm ấm truyền từ tai nghe đến:

Anh dịu dàng như lông vũ

Bí mật nằm trong chiếc ôm kia

Chỉ có em mới có thể cảm nhận được

Không ai có thể biết

Nụ cười của anh tựa như cái ôm



Trì Niệm cảm thấy mình điên rồi.

-

Đoạn Mục Chi chuyển vào ở đã được một tuần, chất lượng giấc ngủ của Trì Niệm cũng được cải thiện nhưng mà cô lại bắt đầu nằm mơ.

Hoàn cảnh trong mơ không ngừng thay đổi, khi là cao trung, khi lại ở một hoa viên, một lần khác ở bể bơi.

Nhưng không đổi chính là, bất luận cô mơ thấy chỗ nào, cũng nhất định sẽ có bóng dáng của Đoạn Mục Chi.

Khi thì cậu mặc đồng phục học sinh, ôm mặt nũng nịu nhìn cô nói: “Học tỷ ~”; có khi lại trở lên rất cao lớn, trên gò má dán một cái băng cá nhân, bộ dáng một thanh niên lưu manh; lại có khi cậu biến thành một chùm sáng, không thấy rõ bộ dáng nhưng Trì Niệm vẫn biết đó là cậu.

Giấc mơ bởi vì có thêm Đoạn Mục Chi mà trở nên càng kỳ lạ.--

Đoạn Mục Chi vẫn chưa tìm được việc làm, nhưng mỗi ngày đều dậy sớm hơn Trì Niệm.

Ngẫu nhiên gặp trong phòng khách, nhìn thấy hai quầng thâm dưới mắt Trì Niệm, Đoạn Mục Chi có chút kinh ngạc: “Học tỷ, chị không ngủ không ngon à?”

Tối hôm qua Trì Niệm mơ thấy một con hổ bên trong Đoạn Mục Chi, không, chính xác mà nói là một chú hổ có khuôn mặt Đoạn Mục Chi, nhảy nhót hướng Trì Niệm nhào đến “Học tỷ!” tiếng gầm của nó thiếu chút nữa làm vỡ màng nhĩ của Trì Niệm.

Hình ảnh kia, cô không muốn nghĩ nữa!

Vừa mới rời giường, Trì Niệm vẫn chưa thoát ly được với cảm xúc trong mơ kia, gặp được Đoạn Mục Chi theo phản xạ lùi lại hai bước, cười khan một tiếng: “Ngủ ngủ vẫn tương đối tốt.”

Đoạn Mục Chi nghi ngờ nhìn cô: “Nhưng quầng thâm dưới mắt chị ...”

“Tôi không sao!” Trì Niệm hiện tại nhìn thấy gương mặt của Đoạn Mục Chi này trong đầu không tự chủ nghĩ đến hình ảnh con hổ kia, cô nhanh chóng vòng qua bên người cậu, nói: “Tôi phải đi làm đây!”

Đoạn Mục Chi nhìn bóng dáng hoảng loạng chạy trốn của cô, sửng sốt một chút.

Cánh cửa mở được giữa chừng, Trì Niệm nghe thấy tiếng cười khẽ.

Quay đầu đi, Trì Niệm trong lòng mặc niệm, ngủ trưa cũng đừng cho cô mơ thấy cậu nữa!

-

Trong phòng màn hình máy tính của Đoạn Mục Chi đang phát những hình ảnh liên tiếp.

Trì Niệm khuôn mặt rạng rỡ đang mặc đồng phục học sinh, ánh nắng ấm áp bao phủ lấy cô, ngọn gió vô hình nắm lấy mép váy.

Nghĩ đến nội dung tin tức lúc này Cao Thành gửi cho anh, ngón tay thon dài chạm nhẹ trên khóe môi đang mỉm cười của Trì Niệm trong màn hình.

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Đoạn Mục Chi tràn ngập ôn nhu

Học tỷ của anh, vẫn đáng yêu như thế!