Chương 6

Hai ngày nữa Đào Nhạc muốn đến Nam Thành công tác, tham gia một buổi dạ tiệc về thời trang nên chiều nay muốn đi thử lễ phục. Sợ rằng giữa trưa ăn quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc lấy số đo trang phục, cả hai đã đến thẳng trung tâm thương mại trước,

Trì Niệm buổi sáng chỉ ăn một chút cháo, bị Đào Nhạc kéo đi dạo phố một lúc đã đói không chịu được.

Một mực chịu đựng đến xế chiều cuối cùng Đào Nhạc cũng chọn xong lễ phục, hai người như sói đói đối tiến vào một nhà hàng thịt nướng Nhật Bản ăn uống no say. Rốt cuộc Trì Niệm cũng cảm thấy sống dậy.

--

Màn đêm buông xuống, gió vào thu lành lạnh.

Đào Nhạc sống ở bên khu vành đai 3 mà lúc này lại đang là giờ tắc đường, Trì Niệm bảo cậu đưa mình đến trạm tàu điện ngầm.

Đào Nhạc ngoài miệng nói Đoạn Mục Chi sẽ không có mưu đồ gì với Trì Niệm nhưng nhìn cô có chút rầu rĩ không vui, để an ủi cô, cậu nói đã lấy thẻ căn cước của Đoạn Mục Chi, nếu cậu ta dám làm loạn, cậu sẽ mang thẻ căn cước đến cục cảnh sát rồi đến nhà cô ngay lập tức, tránh để cô lo sợ.

Trì Niệm cảm động đùa giỡn với Đào Nhạc một hồi rồi mỗi người tự đi về nhà của mình.

Bên trong tàu điện ngầm rất đông người, Trì Niệm bị ép trái ép phải hoàn toàn không có chỗ nhúc nhích.

Trì Niệm cũng không chán ghét sự chen chúc này, đặc biệt là bây giờ, ở trong đám đông lại khiến có có cảm giác yên tâm không giải thích được.

Cô đột nhiên nhớ tới cánh cửa phòng đóng chặt trong nhà kia, nhớ tới Đoạn Mục Chi đang ở bên trong.

Ban ngày lời Đào Nhạc nói cũng có đạo lý, Đoạn Mục Chi nhìn không giống người xấu. Trì Niệm chỉ là có chút hiếu kỳ, đã qua tám năm, cậu ta thế mà lại có thể nhận ra mình thực sự khiến cô ngoài ý muốn.

Đào Nhạc có hỏi qua cậu ta, hỏi cậu làm sao vừa liếc mắt đã nhận ra Trì Niệm

Đoạn Mục Chi nói: “Năm đó khi vẫn còn đi học, học tỷ là người nhìn cái đã tạo ấn tượng khắc sâu. Nhiều năm như vậy, chị ấy không thay đổi, vẫn giống như lúc trước.

Năm đó đi học quả thực Trì Niệm là một cô gái ngoan ngoãn, chỉ là cô nghĩ không ra mình đã làm gì tạo ấn tượng khắc sâu với Đoạn Mục Chi, ngoại trừ bữa tiệc ngày ấy…

Trời ạ, nếu như cậu ta vẫn còn đối với chuyện kia canh cánh trong lòng, vậy sau này hai người bọn họ chung sống dưới cùng một mái nhà không phải sẽ càng xấu hổ hơn sao…

Trong lúc Trì Niệm suy nghĩ miên man, bất giác tàu đã đến trạm.

Mấy năm nay khu vành đai 6 này cũng có nhiều hộ gia đình đến, ban đêm so với lúc trước náo nhiệt hơn. Mà nơi này cũng không giống với nội thành có trị an trật tự, đến sáu, bảy giờ tối sẽ có đủ các loại cửa hàng bày bán.

Khi Trì Niệm đi bộ về nhà ngang qua một quầy hàng Ma Lạt Thang*, hơi cay thơm nồng, cả con đường đều có thể ngửi thấy mùi vị nóng hổi.

(*Lẩu cay hoặc mỳ cay Tứ Xuyên, trong trường hợp này mình thấy mì cay có vẻ hợp lý hơn)

Lúc ra cửa Đoạn Mục Chi vẫn còn tự giam mình trong phòng, không biết bây giờ cậu đã ăn cơm chưa.

Trước đó, khi bạn thuê phòng chuyển đến ngày đầu tiên, Trì Niệm đều sẽ mời bọn họ ăn một bữa.

Nhưng mà muốn cô và Đoạn Mục Chi cùng nhau đi ăn… Aizzz.

Trì Niệm rùng mình nghĩ, cô tưởng tượng không ra hình ảnh đó.

Nếu như là mời cậu Ma Lạt Thang…

Nhìn thoáng qua nồi nước đang bốc hơi nóng ùng ục, Trì Niệm do dự một chút, nhưng vẫn nhấc chân bước về nhà.

Cậu nói không muốn bị làm phiền, cô vẫn là không cần nhiều chuyện, nói không chừng cậu đã ăn rồi.

--

Khi Đoạn Mục Chi từ trong phòng bước ra, Trì Niệm vẫn chưa về.

Trong nhà không bật đèn, tối om và tĩnh lặng.

Đoạn Mục Chi mò theo ký ức ban ngày tìm đến chốt mở đèn bên tường, ấn vào nhưng không có phản ứng.

Có vẻ như là mất điện.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể lần mò trong bóng tối hướng phòng bếp đi đến.

Dường như mất điện đã lâu, trong tủ lạnh cũng chỉ còn chút hơi lạnh.

Anh vừa mới sờ đến bình nước, phía cửa truyền đến tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Trì Niệm trở về.

Trì Niệm một tay cầm túi Ma Lạt Thang, một tay cầm chìa khóa, trên vai đang kẹp lấy điện thoại.

Đào Nhạc ở đầu bên kia đang hỏi cô đã về đến nhà hay chưa

Trì Niệm có chút khó khăn mở cửa, vừa bước vào nhà, cúi đầu thay giày thì một giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền đến

“Học tỷ…”

“A!” Trì Niệm giật mình, không chút nghĩ ngợi vung tay lên

“Tê.”

“… Đoạn, Đoạn Mục Chi?! Cậu không sao chứ? A, cậu chảy máu rồi!”