Chương 23: Sự tra tấn khi bôi thuốc
Edit: Pe Heo
***
Khi ngón tay mềm mại của anh chạm nhẹ vào chỗ vết bầm thì Dạ Hề Hề lập tức co chân lại, đôi mắt ngập nước, hàm răng cắn chặt môi dưới, Jersey ngẩng đầu nhìn cô: “Bé ngốc, sao không khóc ra?” Nếu cô sớm khóc lên thì khi cô gái kia lần đầu tiên nhéo cô mọi người sẽ biết đến.
“Chú Trạch, chú thích Hề Hề hay khóc nhè sao......Chị gái kia nói đàn ông sẽ không thích bé gái thích khóc nhè...... nhưng Hề Hề rất hay khóc, Hề Hề ghét bản thân......” Con ngươi Dạ Hề Hề đen bóng, cặp mắt hồng hồng đong đầy nước,sợ rằng khi cô chớp mắt một cái giọt nước mắt sẽ rơi xuống, nhưng cô lại không chịu chớp mắt dù đôi mắt của mình đau đớn cũng không chớp, chỉ cần chú Trạch nói không thích thì cô sẽ lập tức nuốt trở lại.
Jersey ngồi xuống, ôm cô vào trong ngực, nói thật nhỏ: “Mặc kệ em có bộ dáng gì, đều là Hề Hề.” Trong mắt, trong lòng anh chỉ có Dạ Hề Hề, anh rốt cuộc lo sợ cái gì, ngay cả chính anh cũng không biết.
Dạ Hề Hề nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Jersey, nước mắt khe khẽ rơi xuống, vì sao trong lòng cô lại cảm thấy khổ sở như vậy, so với đau đớn trên đùi...... còn khó chịu hơn, vì sao chứ?
Jersey cầm khăn lông ướt tiêu độc đến, đặt Dạ Hề Hề nằm trên ghế sa lon rồi cởi váy của cô ra thay cho cô một bộ quần áo ở nhà là một cái áo sơ mi thật lớn rồi anh kéo áo lên tới bụng cô để không cản trở tầm nhìn của anh tới vết thương.
Dạ Hề Hề chợt có chút thẹn thùng, luôn khép chân lại một chỗ, Jersey nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, anh nhìn bộ dáng mắc cỡ đỏ mặt đáng yêu của cô liền cười khổ một tiếng, bây giờ anh ngay cả chút suy nghĩ không an phận cũng không có, chỉ muốn nhanh chóng đánh tan máu bầm ứ đọng trên đùi cô, vậy mà con nhóc này đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ nữa chứ.
Anh lại lần nữa kéo chân cô và dụ dỗ: “Hề Hề ngoan, để anh xem nào, lập tức sẽ không đau nha.”
“Nhưng mà......chú cứ nhìn chằm chằm Hề Hề......”
“Cái gì?” Giọng nói của cô quá nhỏ, anh không nghe rõ, khi nhìn xuống đôi chân trắng nõn đang muốn khép lại của cô anh liền ngồi ngay vào giữa để hai chân cô tách sang hai bên chân anh sau đó lấy khăn lông ấm xoa xoa ở nơi có máu ứ đọng nhằm đánh tan máu bầm.
“Chú cứ nhìn chằm chằm Hề Hề như vậy, trong lòng Hề Hề cảm thấy là lạ......” Dạ Hề Hề bĩu môi rồi đưa tay che lại bắp đùi của mình, Jersey nhìn vào chỗ tay cô che thì nơi hầu kết liền không tiếng động nhúc nhích.
Chỗ đó đúng là nơi mà cô mẫn cảm nhất, vì sao khi bị anh nhìn vào đó cô liền chịu không nổi?
Đôi môi tà mị khẽ nhếch, xem ra dù có bị mất trí nhớ thì cũng không thể thay đổi sự mẫn cảm trời sinh của Dạ Hề Hề.
“Đau đau đau......” Dạ Hề Hề đột nhiên la lên, Jersey lập tức cúi đầu, lực tay của mình không biết từ khi nào đã tăng lên đè vão chỗ bị thương của cô.
Anh chợt giơ tay kéo tay cô thấp xuống một chút và nói nhỏ: “Muốn che cũng phải che kín một chút.”
Ánh mắt anh hơi nghiêm khắc khiến Dạ Hề Hề không dám nhìn thẳng vào anh.
Chỉ có thể khẽ run lên, hễ cứ mỗi lần bàn tay của anh chạm vào cô một chút cô liền run lên và cắn chặt môi của mình.
Bóp thuốc mỡ ra tay, bởi vì thường xuyên vật lộn nên khó tránh khỏi trên người có máu bầm, bản thân anh cũng thường xuyên dùng thuốc mỡ này nên lấy ra cho cô dùng.
Một tay nắm lấy chân cô, một tay xoa nhẹ lên máu bầm, xoa xoa ở trên dưới trái phải, cực kỳ nhẹ nhàng nhưng vẫn khống chế tốt lực tay, hơi đau một chút nhưng cũng không khiến cô phải khóc lên, như vậy máu bầm mới có thể tan ra và chân của cô mới khỏi hẳn được.
Xúc cảm da thịt của Dạ Hề Hề rất tốt, mềm mại nhẵn nhụi như bọt sữa khiến bàn tay của anh khi phủ lên cơ thể cô mãi không thấy chán. Nhưng bây giờ trên tay đều là thuốc mỡ, nhìn vết thương này, cứ xoa mãi như vậy cũng không cảm thấy phiền, Dạ Hề Hề lại đột nhiên run lên khẽ “ưm” một tiếng.
Jersey dừng tay một chút, ngẩng đầu nhìn Dạ Hề Hề, cô cũng không biết vì sao lại đỏ mặt, trên trán toàn là mồ hôi, hai má ửng hồng, môi bị cắn chặt lại, giống như thanh âm kỳ quái vừa rồi doạ tới cô, vẻ mặt mờ mịt rồi lại mang đầy vẻ ngượng ngùng, càng khiến nhiệt huyết Jersey sôi trào lên.
Nhìn lại tay của mình, mặc dù là đang bôi thuốc ở bắp đùi cho cô nhưng khi nhìn, lại đặc biệt mờ ám, đôi bàn tay to không ngừng vuốt ve mới khiến cô có phản ứng, trong cơ thể dần nổi lên tìиɧ ɖu͙©.
“Em đúng là một tiểu yêu tinh.” Anh cười ngắt nghẻ, xem thuốc mỡ cũng đã ngấm rất tốt mới bước xuống sô pha và kéo cô ngồi dậy: “Giờ ngồi ở chỗ này chờ, anh sẽ quay lại ngay.”
Dạ Hề Hề gật đầu, đang muốn khép chân lại bị Jersey giữ lại: “Đừng vội, chờ thuốc mỡ khô mới được khép lại biết chưa?”
Dạ Hề Hề không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, khi Jersey đi vào phòng tắm, cô vẫn xoa chân nằm ngửa ở đó, áo sơ mi cũng không kéo xuống làm lộ ra nửa thân dưới từ bụng đến qυầи ɭóŧ
Jersey thuận tiện tắm nước lạnh một lần mới có thể ổn định lại phản ứng của mình, vây khăn tắm quanh hông bước ra, lúc nhìn thấy tư thế nằm của Dạ Hề Hề khiến anh cảm thấy dở khóc dở cười, anh tựa vào cửa phòng tắm, đôi chân thon dài cũng gác lên nhau, nhìn về phía Dạ Hề Hề, bên môi tự nhiên kéo lên thành một nụ cười.
Bé con yêu ngủ như vậy, một mình gục ở chỗ này giống một động vật nhỏ với cái mông vểnh lên thành một độ cong xinh đẹp, đôi tay đặt chồng lên nhau, đầu gối lên trên cánh tay, mái tóc dài buông xuống, có vài sợi rũ xuống trên mặt
Nhưng anh biết, mặt của cô chắc chắn là đang ửng hồng bởi vì hô hấp của cô không quá đều.
Chân của cô vì nghe theo anh dặn dò nên vẫn tách ra, quần áo bởi vì nằm úp sấp nên cũng trượt xuống một chút, hơi hơi lộ ra phần đẫy đà bên trong
Hình ảnh xinh đẹp quyến rũ đó khiến anh không dám tới gần, nó gợi anh nhớ lại Trung Quốc hình như có một câu: “trời làm bậy có thể tha, tự làm bậy không thể sống”.
Trước kia anh thích nhất là nhìn cô ngủ với tư thế như vậy, bởi vì anh thích tiến vào cơ thể cô từ tư thế này, khiến cô tự nhiên tỉnh lại và thở gấp dưới người anh, nhưng bây giờ nhìn thấy loại tư thế này không khác gì là đang mạnh mẽ tra tấn anh.