Chương 7

Chẳng bao lâu sau, Bách Hàn Tri nhận được một cuộc gọi và rời đi.

Thấy anh đi rồi, Dương Tuế vội vàng chạy vào cửa hàng bữa sáng. Thấy con gái về, Chu Linh Quyên lập tức chạy đến, mặt mày hớn hở kể cho Dương Tuế nghe: “Con gái, con có biết mẹ vừa thấy ai không? Chính là cậu bạn học cực kỳ đẹp trai hồi cấp ba của con đó! Ôi chao, đẹp trai quá đi, cao như thế, mẹ chỉ nhìn cậu ấy vài cái mà đã thấy cổ đau rồi.”

Vừa nói, Chu Linh Quyên vừa giơ tay lên cao khoa chân múa tay, chân nhón lên như muốn nhảy múa ba lê vậy.

Cả nhà bốn người họ sống trên tầng hai của cửa hàng, nhà cũ nên cách âm không tốt lắm, Dương Dật đang ăn sáng và xem tivi trên lầu nghe thấy Chu Linh Quyên gọi Dương Tuế, cậu lập tức chạy xuống lầu, thấy dâu tây trong tay Dương Tuế, mắt cậu sáng lên: “Chị ơi!”

Dương Dật năm nay mười tuổi, học lớp năm, nhưng gen chiều cao trong nhà họ khá tốt, Dương Dật đã cao hơn bạn cùng trang lứa một đoạn, có lẽ lên cấp hai sẽ đuổi kịp Dương Tuế mất.

Cậu nhanh tay đón lấy hộp dâu tây từ tay Dương Tuế, chẳng khách sáo gì, lấy ra một quả dâu tây to đỏ, tượng trưng thổi hai cái rồi cho vào miệng.

Dương Tuế vỗ đầu cậu: “Rửa rồi hãy ăn.”

Dương Dật bĩu môi, ra vẻ già dặn: “Đàn bà các chị toàn làm màu.”

“…”

“Ôi mẹ nhớ rồi, không phải con nói thằng bé kia đi du học rồi à? Sao cậu ấy vẫn chưa đi?” Chu Linh Quyên hỏi.

Trường trung học Ngọc Hành ở ngay con phố trước, Bách Hàn Tri là học sinh ngoại trú, thỉnh thoảng đến cửa hàng mua đồ ăn sáng. Thấy họ mặc đồng phục giống nhau, Chu Linh Quyên hỏi Dương Tuế có biết anh không, cô nói là bạn cùng lớp. Không biết tại sao Chu Linh Quyên rất thích Bách Hàn Tri, luôn khen anh đẹp trai, lễ phép và có khí chất.

Sau đó khi lên lớp mười hai có họp phụ huynh, bà không thấy Bách Hàn Tri trong lớp nên hỏi anh đi đâu, Dương Tuế nói anh đi du học rồi.

Chưa kịp để Dương Tuế trả lời câu hỏi của Chu Linh Quyên, Dương Dật đã nhanh nhảu mở miệng, giọng chê bai: “Chị ơi, mẹ làm xấu hổ quá, như một bà già biếи ŧɦái ấy, cứ bám lấy người ta, dựa vào người ta.”

Dương Dật lúc đó vừa hay xuống lầu lấy đồ ăn sáng, may mắn được chứng kiến toàn bộ cảnh tượng hay tuyệt.

Cậu bắt chước biểu cảm và giọng điệu của Chu Linh Quyên, lặp lại lời bà: “Cậu trai này đẹp trai quá, con là ngôi sao lớn phải không? Ngôi sao lớn cũng không đẹp bằng con. Con gái dì tên là Dương Tuế, học cùng lớp với con hồi cấp ba đấy.”

Vừa nói, cậu vừa bắt chước động tác của Chu Linh Quyên, khoác tay Dương Tuế lắc lắc nhẹ nhàng.

“Bị một bà thím béo ngậy chiếm hời, anh chàng đẹp trai kia không biết phải làm mặt thế nào nữa.”

Chu Linh Quyên trừng mắt, giơ tay lên: “Thằng nhóc này, ngứa da rồi phải không!”

“…”

Ban nãy nghe thôi đã đủ muốn độn thổ rồi, giờ qua màn tái hiện của Dương Dật, Dương Tuế không chỉ muốn độn thổ nữa, cô xấu hổ đến mức phải che mặt lại. Vốn dĩ vì chuyện không mang điện thoại đã khiến Bách Hàn Tri khó xử rồi, giờ lại còn làm anh ngượng như vậy, cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp Bách Hàn Tri nữa.

Nhưng khi lấy lại bình tĩnh, cô lại thăm dò một cách kín đáo: “Vậy cậu ấy nói sao?”

Sợ mình quá lộ liễu, cô giả vờ tỏ ra không quan tâm: “Chậc, chắc chắn cậu ấy không nhớ rồi, trước kia chị với cậu ấy nói chuyện với nhau có mấy câu đâu, phỏng chừng sớm đã quên còn có người như chị rồi.”

Dương Dật gật đầu, nghiêm túc tiếp lời: “Có lẽ vậy, lúc đó anh ấy chỉ nói có hai chữ thôi.”

Dương Tuế nheo mắt: “Gì cơ?”

“Anh ấy nói: Vậy à?” Dương Dật đáp.

Thật ra cô sợ anh sẽ nhớ, vì không muốn anh nhớ lại bản thân tồi tệ ngày xưa, nhưng khi anh thực sự không nhớ, cô vẫn cảm thấy thất vọng.

Ngoài thất vọng, có lẽ còn nhiều hơn là buồn bã và chán nản.

— Vậy à?

Hai chữ đơn giản này, như một nhát dao, chặt đứt tất cả mơ mộng và hy vọng của cô.

Cô dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thờ ơ và giọng nói nhẹ nhàng của anh khi nói hai chữ đó.

Có lẽ, đó chỉ là ảo tưởng của cô.

Anh có thể thậm chí không hề để ý đến cái tên “Dương Tuế”.

“Mẹ à, đừng làm như chưa từng thấy trai đẹp vậy, con trai mẹ sau này lớn lên cũng là một anh chàng đẹp trai mà.” Dương Dật vừa nhét dâu tây vào miệng vừa nói một cách nghiêm túc: “Sau này đừng làm xấu hổ nữa.”

Dương Tuế cúi đầu, chớp chớp mắt, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cô lại nở nụ cười, vỗ đầu Dương Dật: “Đừng có tự luyến nữa, mang vali của chị lên lầu đi!”

Dương Dật từ trước đến nay rất nghe lời Dương Tuế, lập tức ngoan ngoãn xách vali của Dương Tuế lên lầu.

Cửa hàng khá đông, Dương Tuế đi tìm cái tạp dề buộc vào.

Có người ăn xong, Dương Tuế liền đi dọn dẹp xửng hấp và bát đũa, mang bát bẩn đến khu rửa bát, rồi dùng khăn lau bàn.

Có việc để làm, bận rộn lên thì không có thời gian suy nghĩ lung tung. Nhưng lúc này dù Dương Tuế bận đến mức tay chân luống cuống, tâm trí vẫn không tự chủ được mà bay đi đâu đó.

Ký ức như những con sóng, từng đợt từng đợt ập đến, cuộn trào và dữ dội.

Cô vừa nói rằng tổng cộng chưa nói chuyện với Bách Hàn Tri mấy câu.

Điều này là thật.

Dù sao thời gian họ ở bên nhau cũng không dài, trừ đi kỳ nghỉ hè và đông, thật ra cũng chỉ có vài tháng.

Nhớ lại tuần thứ hai sau khi khai giảng lớp mười một, một ngày nọ Dương Tuế dậy muộn, hớt hải chạy đến trường, vừa hay tiếng chuông vào tiết tự học buổi sáng vang lên thì vào được lớp.

Trước đây cô đều ăn sáng ở nhà rồi mới đến trường, nhưng hôm nay thời gian thực sự không kịp, Chu Linh Quyên đành cho bánh bao vào hộp giữ nhiệt, còn đổ đầy một ly sữa đậu nành nóng vào bình nước của cô.

Tối qua ngủ muộn là vì đang làm đề thi, viết đến nửa đêm cũng chưa xong, sau tiết tự học buổi sáng, cô lại vội vàng làm nốt mấy câu hỏi lớn cuối cùng của đề toán.

Bữa sáng vẫn còn trong cặp sách, ban đầu Dương Tuế định không ăn nữa, nhưng làm bài tập và học bài đều là việc tốn não, sau tiết học đầu tiên, bụng cô đói đến nỗi kêu òng ọc, cuối cùng không nhịn được nữa, cô vẫn lấy bữa sáng ra.

Đựng trong hộp giữ nhiệt, vẫn còn bốc hơi nóng.

Dương Tuế cầm đũa lên, vừa mới cắn một miếng.

Mấy chàng trai trong lớp đã bắt đầu xúm lại chế giễu, ác ý mỉa mai: “Dương Bánh Bao, béo thành cái đức hạnh gì rồi mà còn ăn nữa!”

Một chàng trai khác cũng chen vào, ghé vào bàn cô nhìn vào hộp giữ nhiệt: “Ồ, một hộp to thế này à! Ăn nhiều hơn cả con chó vàng nhà tôi!”

“Ăn ít thôi đi, Dương Bánh Bao, lợn ăn nhiều còn bán được tiền, cậu ăn nhiều làm người ta nhìn thấy phát ói.”

“Hahahaha, đệt, miệng độc thật.” Một chàng trai khác phụ họa.

“Mẹ kiếp, tôi thật lòng nhắc nhở Dương Bánh Bao mà. Đều là bạn cùng lớp, chắc chắn không hại cậu ấy rồi.” Chàng trai đứng trước mặt Dương Tuế vỗ vai cô hai cái, “Tôi nói này Bánh Bao, thịt trên người cậu có thể run lên được đấy, cậu xem có ai béo như cậu không.”

Từng chữ từng câu của bọn họ đầy gai nhọn, đâm cô thấu xương, chà đạp lòng tự trọng của cô dưới chân, tùy ý giẫm đạp.

Dương Tuế cúi đầu, nắm chặt đôi đũa trong tay, dùng sức run vai một cái, hất tay chàng trai kia ra.

“Ồ, Bánh Bao còn giận nữa kìa?”

“Đừng trêu người ta nữa, Bánh Bao bây giờ đâu còn là Bánh Bao ngày xưa nữa.”

“Nhỏ mọn thế, đùa một chút cũng không chịu được, cậu không thể có chút nhận thức rõ ràng về bản thân sao?”

“Nếu nó có nhận thức thì đã không ăn cả một rổ bánh bao thịt rồi.”

“Hahahaha.”

Chàng trai đứng bên cạnh cô cười ngả nghiêng, Bách Hàn Tri ngồi ngay sau bàn Dương Tuế, chàng trai vô ý va phải bàn của Bách Hàn Tri.

Chân bàn kêu “kẽo kẹt” một tiếng, âm thanh chói tai và ngắn gọn.

Mấy cuốn sách đặt ở góc bàn cũng bị anh ta va đổ.

Bách Hàn Tri vốn đang gục xuống bàn ngủ say, bực bội nghiến răng, phát ra tiếng động khó chịu.

Tiếp đó, cơ thể anh cử động hai cái, chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt còn ngái ngủ nhưng đã có vẻ giận dữ. Đường cong cằm căng chặt lạnh lùng, khuôn mặt càng thêm nghiêm nghị, bầu không khí nặng nề lan tỏa.

Đúng lúc chàng trai kia quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt u ám của Bách Hàn Tri, anh ta vô thức run sợ.

Bách Hàn Tri liếc nhìn những cuốn sách bị va đổ, ngay lập tức cầm sách lên, không chút thương tiếc ném về phía chàng trai.

Góc sách đập trúng thái dương chàng trai, cơ thể anh ta lảo đảo vài cái, kêu lên đau đớn.

Cơn giận bất ngờ của Bách Hàn Tri lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, một số cô gái phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Sau đó Bách Hàn Tri đột ngột đứng dậy, do động tác mạnh mẽ, ghế của anh bị đẩy về phía sau, đập mạnh vào bàn phía sau.

Anh bước dài qua, một tay nắm chặt gáy chàng trai, chàng trai còn chưa kịp phản ứng, Bách Hàn Tri đã dùng sức ấn mạnh xuống, đầu anh ta “bộp” một tiếng đập vào bàn của Dương Tuế.

“Xin lỗi đi.” Anh nói.

Chàng trai rõ ràng bị dọa sợ, một lúc lâu chưa phản ứng lại được.

Bách Hàn Tri mất hết kiên nhẫn, anh rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn từ trên cao, tay nắm gáy chàng trai càng thêm dùng sức.

“Tao bảo mày, xin lỗi đi.”

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, giọng nói trầm đến mức không có chút dao động, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

“Chó cũng hiểu tiếng người mà, phải không?”

Chàng trai rõ ràng là kiểu người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, không dám đắc tội với Bách Hàn Tri, lại bị dọa không nhẹ, đành miễn cưỡng xin lỗi Dương Tuế.

Sau khi xin lỗi, Bách Hàn Tri nắm gáy kéo anh ta dậy, ném sang một bên như vứt rác: “Cút đi.”

Sau đó, Bách Hàn Tri quay về chỗ ngồi, tiếp tục gục xuống bàn ngủ.

Không ai ngờ Bách Hàn Tri lại đứng ra bênh vực Dương Tuế.

Ngay cả Dương Tuế cũng thấy không thể tin được.

Đây là lần đầu tiên, có người bảo vệ cô.

Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết thể dục.

Sau khi hoạt động tự do, Dương Tuế quay về lớp học bài.

Trong lớp chỉ có một mình cô, có lẽ vì cô cô độc, cũng có thể vì cô quá tự ti, cô không muốn hòa nhập vào tập thể, cô sợ nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của họ.

Đang giữa mùa hè oi bức, thời tiết nóng nực khủng khϊếp. Trong phòng học không có ai nên không bật điều hòa, Dương Tuế mở toang cửa sổ bên cô, may mà hôm nay gió to, cửa sổ vừa mở, gió liền tràn vào đầy phòng.

Dương Tuế rút hai tờ giấy lau mồ hôi trên trán, mở sách bài tập ra chuyên tâm làm bài.

Không biết đã trôi qua bao lâu, từ hành lang yên tĩnh vọng lại tiếng bước chân mơ hồ.

Dần dần tiến lại gần.

Cho đến khi xuất hiện ở cửa phòng học.

Dương Tuế vô thức ngẩng đầu nhìn ra.

Bách Hàn Tri mặc áo thun phía trên, quần đồng phục phía dưới, tóc hơi ẩm, những lọn tóc mái trên trán đã được anh vuốt ngược ra sau.

Có lẽ anh vừa chơi bóng xong rồi đi rửa mặt, trên mặt còn đọng vài giọt nước nhỏ.

Chỉ nhìn một cái, Dương Tuế đã hoảng loạn cúi đầu xuống.

Bách Hàn Tri tùy ý lau nước trên mặt, bước vào phòng học như không có ai khác.

Dương Tuế cúi đầu, có vẻ như đang tập trung làm bài, nhưng thật ra vẫn luôn để ý động tĩnh của anh.

Anh chậm rãi bước đi. Trong tầm nhìn, đôi giày thể thao màu xám đậm từ xa tiến lại gần. Khi đi ngang qua bàn cô, góc áo thun vô tình quét qua mép sách.

Dương Tuế đấu tranh một hồi, khi anh sắp đi qua, cô đột nhiên lấy hết can đảm nói: “Cảm ơn cậu.”

Bách Hàn Tri dừng bước, đứng trước bàn cô.

Dương Tuế lại hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.

Chạm phải ánh mắt anh, chưa đầy 0.1 giây cô đã lại cúi đầu xuống.

Nuốt nước bọt không thành tiếng, cô nghiêm túc lặp lại: “Sáng nay, cảm ơn cậu.”

Lúc này, một cơn gió thổi ào vào, lật tung góc sách trên bàn cô.

Bách Hàn Tri vô tình liếc nhìn, thấy cái tên trên sách.

— Dương Tuế

Chữ của cô rất ngay ngắn, từng nét từng chữ đều thanh tú cân đối.

“Dương Tuế.” Anh khẽ gọi tên cô.

Dương Tuế đáp: “Hả?”

Bách Hàn Tri vẫn giữ nguyên vẻ mặt, nhưng giọng nói có chút kiêu ngạo và ngông cuồng không giấu nổi: “Cậu có miệng chỉ để ăn thôi à? Không biết chửi lại à? Muốn tôi dạy cậu vài câu không?”

“…”

Đó là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau, có lẽ cũng là câu nói dài nhất anh từng nói với cô.

Rõ ràng chẳng có chút dịu dàng, lịch sự nào.

Nhưng từ khoảnh khắc đó, một tia sáng đã chiếu vào tuổi thanh xuân u ám của Dương Tuế



Hôm nay là thứ Bảy, Bách Hàn Tri đã hẹn với Dư Thịnh Dương đi chơi bóng rổ ở sân bóng rổ. Bên cạnh trường trung học Ngọc Hành có một sân bóng rổ rất lớn.

Bách Hàn Tri xách túi bánh bao và sữa đậu nành đã được đóng gói đi ra khỏi con hẻm, vừa lúc gặp Dư Thịnh Dương.

Tay Dư Thịnh Dương cầm quả bóng rổ, cũng đeo một cái túi đeo chéo.

Thấy túi đồ trong tay Bách Hàn Tri, anh ta không khỏi ngạc nhiên: “Vãi, sao cậu mua nhiều thế? Ăn hết nổi không?”

Bách Hàn Tri đưa một phần cho anh ta: “Của cậu đấy.”

Dư Thịnh Dương có vẻ khó hiểu: “Tôi đã nói với cậu qua điện thoại là tôi ăn rồi mà? Làm sao tôi còn ăn được nữa.”

Bách Hàn Tri hơi nhíu mày: “Không ăn được cũng phải ăn.”

Dư Thịnh Dương bĩu môi, bị ép bởi áp lực của ông lớn, anh ta đành phải nhận lấy. Bị ăn quả đắng, anh ta còn cố tình trêu chọc Bách Hàn Tri, giả vờ làm nũng, rất giả tạo hừ hai tiếng: “Tình yêu từ ông chủ, tôi nhất định sẽ thưởng thức kỹ, tuyệt đối không phụ lòng!”

Bách Hàn Tri né sang một bên như tránh virus, kéo giãn khoảng cách, nhíu mày chặt hơn: “Cút xa ra một chút.”

Dư Thịnh Dương cười ha hả.

Nhưng sau khi nhìn tên cửa hàng trên túi đóng gói, Dư Thịnh Dương đột nhiên hứng thú, nói: “Cậu mua ở cửa hàng này à? Cậu còn nhớ Dương Tuế không? Bạn học cấp ba của chúng ta ấy, ngồi trước cậu, rất mập.”

Dư Thịnh Dương cũng học trường trung học Ngọc Hành, cùng lớp với Bách Hàn Tri. Sau khi Bách Hàn Tri chuyển trường, ban đầu anh thường đi một mình, có vẻ không muốn tiếp xúc với ai, sau này, thông qua việc chơi bóng, anh đã trở thành bạn với Dư Thịnh Dương.

“Mập thì sao?” Bách Hàn Tri nhướng mày, lạnh lùng nhìn qua, “Nói cho đàng hoàng.”

Dư Thịnh Dương biết Bách Hàn Tri là người có phép tắc từ trong xương, anh không bao giờ chế giễu khuyết điểm của người khác, cũng không thích bàn tán sau lưng người khác.

“Không phải, tôi còn chưa nói hết mà, tôi cũng không cố ý nói cô ấy mập, tôi chỉ muốn nhắc cậu là có người như vậy thôi, chắc cậu quên rồi.” Dư Thịnh Dương vội vàng bổ sung, “Nhưng bây giờ cô ấy hoàn toàn không mập nữa, gầy đi trông như người khác vậy. Lớp mười hai cậu không có ở đó, cậu không biết đâu, có thể do áp lực học tập quá lớn hay bị kích động gì đó, cô ấy gầy đi thấy rõ, một ngày một gầy hơn.”

“À phải rồi, bây giờ cùng trường với cậu, đại học Giang.” Dư Thịnh Dương lại nói, tấm tắc cảm thán hai tiếng: “Thời gian trước tôi gặp cô ấy một lần, thật sự xinh đẹp, nghe nói còn là hoa khôi mới được bình chọn của đại học Giang các cậu? Cậu biết không?”

“Ừ.”

Bách Hàn Tri đáp lơ đãng.

Dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài, cũng không phải hoàn toàn không có sóng gió.

Thì ra thật sự là cô.

Họ là cùng một người.

Bách Hàn Tri thừa nhận rằng ấn tượng của anh về Dương Tuế không quá sâu sắc, họ chỉ từng có vài lần tiếp xúc với nhau thời cấp ba.

Từ nhỏ đến lớn Bách Hàn Tri đã chuyển trường nhiều lần, cơ bản là khi anh vừa thích nghi với môi trường, quen thuộc với bạn học thì lại phải đối mặt với việc chuyển trường tiếp theo, nên cuối cùng anh chọn cách im lặng ít nói, giữ khoảng cách với mọi người, không chủ động hòa nhập vào tập thể.

Anh đã gặp rất nhiều người, có thể anh không nhớ hết tên của bạn cùng lớp, có khi người khác chào hỏi thì anh sẽ phải suy nghĩ xem người này là ai.

Trường trung học Ngọc Hành là nơi anh ở lâu nhất sau khi chuyển trường, ấn tượng của anh về Dương Tuế sâu sắc hơn so với những người khác, họ đã có vài lần tiếp xúc trong thời gian học cấp ba.

Nhưng từ lớp mười một đến giờ, đã qua một thời gian dài như vậy, cũng làm mờ đi ký ức của anh về diện mạo của cô, có lẽ chỉ còn mơ hồ nhớ một đường nét mờ nhạt, khi nghe tên sẽ cảm thấy quen thuộc.

Anh nhớ người ngồi trước mặt là một cô gái, cô rất trầm lặng và ngoan ngoãn, cô luôn ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, là học sinh ngoan ngoãn nhất trong mắt thầy cô.

Cô cũng thường bị các bạn nam trong lớp trêu chọc, nhưng cô không dễ dàng rơi nước mắt.

Anh còn nhớ, anh đã từng giúp cô một lần.

Lần đó, lý do anh ra mặt giúp cô là vì cậu con trai bắt nạt cô đã va vào bàn anh, làm phiền giấc ngủ của anh, khiến anh nổi cáu khi bị đánh thức.

Anh vốn luôn là người không liên quan chuyện gì thì không quan tâm, nhưng lần đó ngoài cảm xúc cá nhân, cũng ít nhiều có chút lòng trắc ẩn khó nói rõ. Có lẽ là không chịu được khi thấy một cô gái bị bắt nạt như vậy.

Bách Hàn Tri cũng thừa nhận, khi gặp Dương Tuế ở đại học Giang, anh đã không nhận ra cô.

Sau khi biết tên cô, anh có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi anh đã liên tưởng đến cô gái thời cấp ba, nhưng cô đã thay đổi rất nhiều, anh nghĩ có lẽ chỉ là trùng tên.

Cho đến hôm nay bước vào con hẻm, nhìn thấy cửa hàng bữa sáng quen thuộc.

Ký ức lại một lần nữa ùa về.

Thời cấp ba, anh đã vài lần đến cửa hàng này mua đồ ăn sáng, luôn tình cờ gặp cô vội vã đi ra, bà chủ sẽ lải nhải bảo cô mang theo bữa sáng rồi hãy đi.

Cô nhìn anh một cái rồi cúi đầu, khi đeo cặp đi ngang qua anh, sẽ khẽ nói một câu: “Chào buổi sáng.”

Dần dần, hình ảnh Dương Tuế ngày xưa ngại ngùng, yên lặng chồng lên với Dương Tuế hiện tại trong ký ức.

Thật ra, nói cô đã thay đổi, nhưng dường như cũng chẳng thay đổi gì.

Dù là bây giờ hay trước kia, khi nhìn anh, cô vẫn luôn vô thức cúi đầu xuống.



Năm lớp mười hai, Dương Tuế quyết tâm bắt đầu giảm cân.

Cô không ở nội trú. Sau buổi tự học tối, về nhà cô sẽ tập thể dục theo video hướng dẫn từ một đến hai tiếng, sau đó tắm rửa rồi bắt đầu ôn bài.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, trong kỳ nghỉ hè, cô đăng ký học lớp múa. Nghe nói học múa không chỉ giúp giảm cân mà còn cải thiện vóc dáng.

Từ khi tốt nghiệp cấp ba đến nay, cô vẫn tiếp tục học múa.

Mỗi tuần có ba buổi học, chia thành nhiều khung giờ. Dương Tuế phải đi học ban ngày nên chỉ có thể chọn lớp buổi tối.

Mỗi buổi học kéo dài ba tiếng, kết thúc vào lúc mười giờ tối.

Phòng tập múa không quá xa cũng không quá gần trường đại học Giang, may mắn là có xe buýt chạy thẳng đến trường. Buổi tối sau khi tan học, cô vừa kịp bắt chuyến xe cuối cùng.

Xuống xe, Dương Tuế nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ.

Dù thời tiết gần đây ấm lên, nhưng đến tối thì hạ nhiệt độ nên hơi lạnh.

Đi học múa, Dương Tuế mặc không dày, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo khoác hoodie, quần là một chiếc legging đen mỏng manh.

Gió thổi qua, cô kéo khóa áo khoác hoodie lên.

Bây giờ đã khá muộn.

Mặc dù xe buýt chạy thẳng, nhưng điểm dừng không phải cổng chính của trường mà là cổng phía nam. Bên cổng phía nam có một con phố ẩm thực, ban ngày đông đúc, nhưng đến tối các quán đóng cửa, con phố trở nên vắng lặng đặc biệt.

Ký túc xá đóng cửa lúc 11 giờ 30. Dương Tuế lại nhìn đồng hồ, rồi bước nhanh hơn, bước về phía cổng trường.

Lúc này, vài người đàn ông đi ngược lại, ăn mặc lôi thôi, miệng ngậm thuốc lá, không giống người trong trường.

Họ nhìn Dương Tuế từ trên xuống dưới, liếc nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên khả ố.

Dương Tuế cảm thấy có gì đó không ổn. Cô cố gắng bình tĩnh, bước nhanh hơn, nhanh chóng bỏ lại họ phía sau.

“Con bé kia chân dài thật.”

“Mặt mũi cũng xinh đấy.”

“Đệt, chơi thì phê chết mất.”

Những lời nói tục tĩu của mấy gã đàn ông vang lên phía sau.

Dương Tuế không đáp lại.

Tuy nhiên, ngay sau đó, họ bỗng lớn tiếng gọi cô: “Này bạn học, muộn thế này mới về trường à?”

“Đừng về nữa, đi chơi với anh trai đi.”

Họ đuổi theo cô.

Tim Dương Tuế như nhảy lên cổ họng, cuối cùng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, cô liền bỏ chạy.

“Ê, chạy gì thế? Anh đưa em đi vui vẻ mà.”

Dương Tuế chẳng nghĩ được gì, chỉ biết chạy, nhưng chân không chỉ run rẩy mà còn mềm nhũn.

Khu vực này có nhiều ngõ hẻm lớn nhỏ, ánh sáng trong ngõ nhỏ tối tăm, Dương Tuế rất hoảng sợ, nếu họ đuổi kịp, chỉ cần kéo cô vào bất kỳ ngõ hẻm nào, sẽ chẳng ai phát hiện ra…

Dương Tuế nín thở, tăng tốc muốn chạy ra khỏi con hẻm này, vừa chạy vừa mò tìm điện thoại.

Nhưng khi chạy qua góc rẽ, một bóng dáng cao lớn bất ngờ xuất hiện trước mặt, Dương Tuế hoàn toàn không kịp tránh, đâm thẳng vào lòng người đó.

Cảm nhận được bờ ngực cứng cáp, mùi hương mát lạnh quen thuộc thoang thoảng quanh mũi.

Dương Tuế theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bách Hàn Tri.

Gần như ngay lập tức, mắt Dương Tuế đỏ hoe, vô thức nắm chặt góc áo anh, vừa kiềm chế vừa âm thầm nương tựa.

Bách Hàn Tri rõ ràng cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Dương Tuế làm giật mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô và mấy gã đàn ông không xa, anh lập tức hiểu ra.

Anh ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía họ, sau đó ôm vai Dương Tuế trước mặt mấy gã đàn ông làm trò đó, “Không sao, đi với tôi.”