Chương 48

12/10.

Đã vài ngày trôi qua kể từ hôm mình nhận được tin dữ tại sinh nhật Thanh sida, lo lắng thì có lo thật, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn như bình thường, chẳng có gì xáo trộn cả. Sau hôm đó em Uyên cũng đã khỏi bệnh, đi làm lại như trước, chị Diễm ngày ngày vẫn đến tiệm làm tóc.

Từ hôm đó đến nay mình cố tránh mặt em Uyên, hạn chế tối đa những lúc chỉ có riêng mình và ẻm. Cũng may, trưa về nhà một chút ẻm lại phải đi làm nên chỉ gặp nhau nhiều vào buổi tối, khi đó chị Diễm đã về rồi, ba người thì chẳng phải lo ẻm dám nói hay có hành động nào đó biểu lộ tình cảm quá lố.

Sáng nay trời âm u hơi se lạnh, mưa bụi rả rích, không khí thật dễ chịu. Sau bao ngày nắng gắt bỏng da mới có được một ngày mát mẻ thế này, thật thích hợp cho chuyến đi chơi xa bọn mình chuẩn bị từ hôm qua.

Thật ra thuận miệng nói đi chơi xa thế thôi, kỳ thực địa điểm cũng khá gần, chỉ cách nhà mình vài chục cây số. Hôm nay nhà chị Ánh có đám giỗ nên tiệm đóng cửa, chị Diễm được nghỉ muốn tranh thủ về thăm nhà. Chị định về quê một mình, nhưng đêm qua em Uyên nghe được lại đòi theo về chơi, mình cũng muốn đi xả stress dồn nén những ngày gần đây nên cũng nghỉ một hôm hộ tống hai người đẹp lên đường về quê. ????

– Chị với Uyên đi chung hả? – Nhìn hai người, mình hỏi.

– Ừ, đường nhà chị sợ bé Uyên chạy không quen! T đi một mình nha! – Chị cười.

Em Uyên đứng sau lưng chị Diễm, nhìn mình làm mặt xấu chọc quê.

Đường về quê chị vẫn như lần trước, nhiều ổ gà ổ voi dằn xóc, chạy xe mà cảm giác cứ như đang phi ngựa. Bù lại không gian thoáng đãng, gió thổi mưa bụi li ti lất phất vào mặt vô cùng sảng khoái. Tuy vậy, chạy được một lúc mình bắt đầu thấy lạnh, mặc dù đã trùm một lớp áo khoác khá dày.

Ngó qua thấy em Uyên ngồi sau ôm rịt lấy chị Diễm, hai người tíu tít cười nói mà mình tủi thân. Đi cùng hai người đẹp mà lại chịu cảnh cô đơn, thật không còn gì đau khổ cho bằng.

– Vui quá há!! – Mình liếc qua gầm gừ.

– Chứ sao, ngồi một mình không được ai ôm ganh tỵ hả? – Em Uyên chọc quê.

– Ganh con khỉ! – Mình làu bàu.

– T lạnh hả? – Chị hỏi.

– Ừ, đâu được sung sướиɠ như hai người! Chắc dọc đường phải kiếm coi có nhỏ nào được được vớt luôn, ôm cho bớt lạnh!

– Hi hi… tại bé Uyên không quen chạy đường quê mà, để bữa khác chị bù cho nha!

– Giờ đang lạnh, bữa khác hết lạnh rồi! – Mình hừ mũi.

– Con trai gì mà mặc cái áo khoác dày cộm vậy còn lạnh, nghi quá!!! – Em Uyên đá đểu.

– Ờ, gay mà, ai nói con trai đâu. – Mình kênh lại.

– Nhìn kỹ cũng giống gay lắm!

– Thôi, đừng chọc T nữa mà!! – Chị nghiêng đầu cười nói với em Uyên.

Trời lạnh làm mình nhớ lại chuyến đi về quê lần trước cùng chị chết đi được. Hôm đó ngồi sau ôm chị ấm áp bao nhiêu, giờ lạnh lùng bấy nhiêu. Chợt thèm cái cảm giác đó kinh khủng, nhưng đành cắn răng chịu đựng. Đúng là “kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng”, giờ mới hiểu nỗi đau khổ của tác giả bài thơ này.

Lần này vừa đi vừa tán dóc nên mất nhiều thời gian hơn lần trước, gần 1 giờ bọn mình mới quẹo vào con hẻm quanh co, lượn qua lượn lại một lúc nữa mới đến nhà chị. Vẫn là căn nhà ba gian kiểu cổ xưa phủ đầy màu thời gian nhưng lại mang đến cảm giác ấm cúng kỳ lạ.

– Woa… nhà chị đây hả? Nhìn thích quá!! – Em Uyên tót ngay xuống xe, đứng xuýt xoa.

– Không được chê nha! Nhà chị nghèo lắm!! – Chị Diễm chu môi.

– Thích muốn chết, ở đó mà chê!! – Em Uyên lắc đầu lia lịa.

Rồi không đợi ai mời tiếng nào, ẻm chạy ngay vô nhà, sờ sờ mó mó mấy cây cột trụ đen bóng to tổ chảng.

– Mát thật!! – Sờ, ôm ấp chán chê, ẻm chép miệng kết luận một câu.

– Cái gì cũng ôm được. – Mình bĩu môi.

– Rồi sao? Ghen hả?

– Xì, nằm mơ đi cưng!

– Thôi, xin can! Hai người đừng cự cãi nhau nữa!! – Chị cười kéo tay mình.

Nhà trống hoác chẳng có ai, có lẽ dì dượng lại đi làm rồi.

– Ba mẹ chị không có nhà hả? – Em Uyên hỏi.

– Chắc đi làm rồi, để chị đt coi sao, bữa nay về không có báo trước.

Nói rồi chị Diễm cầm đt ra ngoài sân gọi.

Mình đi ra sau vườn, em Uyên cũng đi theo.

– Có xoài kia, làm muối ớt ăn đi T!!! – Mắt ẻm sáng rực.

– Ăn thì tự làm đi, không có tay hả? – Mình cau mặt.

– Làm cho Uyên ăn không được hả?

– Không thích! Hết bệnh rồi chứ không phải như bữa trước đâu, đừng hòng nhõng nhẽo làm eo làm sách nữa.

– Ờ, không thèm! Tui tự làm, chút đừng ăn ké.

Ẻm hậm hực bỏ vô trong, lục đυ.c lấy chén làm muối. Mình tranh thủ lượn sâu vô vườn kiếm xem có gì bỏ bụng không, sáng giờ chưa ăn gì đói rã ruột rồi.

Cây đu đủ kỷ niệm lần trước giờ chỉ toàn trái non xanh lè không ăn được, mình nhào qua mấy cây ổi sẻ. Cây không cao lắm, trái nhỏ xanh mướt nhìn chảy nước miếng. Mình leo lên ngồi ngay chạc ba, tay hái mồm nhai ăn khí thế. Công nhận ổi ở quê ngọt ngọt chua chua rất ngon, không như mớ xá lị ngoài chợ hay bán, trái lạt nhách, trái ngọt như đường chẳng ngon lành gì.

– Ê… cho Uyên ăn với coi!! – Em Uyên tay cầm chén muối ớt đỏ lòm, đứng dưới ngước cổ lên kêu to.

– Lên đây tự hái mà ăn. – Mình cười hắc hắc, miệng cắn ổi rốp rốp nhem nhem ẻm.

– Uyên không biết trèo cây, thảy cho trái coi! – Ẻm tức tối nhảy nhót kêu gào.

Áo em Uyên mặc cổ hơi rộng, lại nhảy lưng tưng, mình ngồi trên cây nhìn xuống thiếu điều muốn té lộn cổ vì máu dâng lên não.

– Lấy hai trái ổi của Uyên ăn đi! – Mình chép miệng.

– Hả, ổi nào? – Ẻm ngơ ngác.

– Hai trái ổi xá lị của Uyên đó! – Mình làm mặt dê vô độ.

– Nãy giờ nhìn lén hả? Tin lấy đá chọi bể đầu té cây lòi bản họng không hả? – Em Uyên hiểu ra vấn đề, một tay túm chặt cổ áo che lại, tay kia bỏ chén muối xuống, mò mò kiếm đá.

– Ax… không chơi vậy nhen!! Té chết thật đó! – Mình hoảng kinh hồn vía lật đật xua tay lia lịa. Ai chứ em Uyên dám làm thật lắm.

– Hái ổi xuống đây, không thôi Uyên chọi thật đó!! – Ẻm cầm cục đá ong to tướng giơ lên hù mình.

– Ờ, chờ chút xuống liền!

Mình chuyền qua chuyền lại thoăn thoắt như khỉ, hái chục trái ổi nhét vào áo rồi tuột xuống. Em Uyên nhào tới chụp ngay mớ ổi, thiếu điều muốn xé rách áo của mình ra mới hả dạ.

– Ngon quá!!! T lên hái nữa đi, hơi ít ăn không đủ! – Vừa ăn ẻm vừa hít hà.

– Ăn hết không mà đòi? Tham ăn vừa thôi!! – Mình cung tay.

– Cái này đủ mình Uyên ăn thôi, hái cho chị Diễm nữa.

– Chị không ăn đâu, hai người ăn đi! – Chị Diễm đi ra, nhìn mình với em Uyên đang chụm đầu vô chén muối ớt, cười tủm tỉm.

– Chị ăn đi, trái này ngon nè! – Mình móc túi quần lấy trái to ngon nhất đưa cho chị. Hồi nãy lúc hái mình giấu.

– Ngon há!! Giấu Uyên chừa cho chị Diễm hén! – Em Uyên liếc.

– Ờ, người yêu tui tui thương! – Mình nhơn nhơn mặt.

– Thôi, T cho bé Uyên ăn đi! Chị không ăn đâu, hồi trước ăn hoài. – Chị lắc đầu.

– Em chừa cho chị, phải ăn đó! Lâu rồi có ăn đâu, há miệng ra nè!

Mình chấm trái ổi vào muối, đút cho chị. Không từ chối được, chị hé miệng cắn miếng nhỏ xíu, nhai được vài cái mặt đỏ bừng lên vì cay, hít hà chạy vô nhà lấy nước uống.

Mình quên chị không ăn cay được nhiều. Lần trước mình làm muối chị đã sặc sụa rồi, đừng nói chi lần này em Uyên bỏ ớt còn nhiều gấp mấy lần mình. Ẻm ăn cay kinh khủng thật, mình nóng bừng mặt còn ẻm tỉnh bơ như không, nhai nhóp nhép liên tục.

– Uyên ăn cay quá không tốt đâu!! – Chị Diễm đi ra, tay cầm ly nước vừa uống vừa hít hà nói.

– Quen rồi, ăn cay da mặt đẹp, mắt sáng nữa! – Ẻm cười to.

– Khùng chứ ở đó mà đẹp! – Mình phủi mông đứng lên uống ké nước của chị, chịu hết thấu rồi, cay kinh dị.

Chiến đấu xong đống ổi, em Uyên lại gom mớ xoài me quất đầy bụng mới chịu thôi. Con gái ăn chua khϊếp thật, mà mình nghe nói càng ăn chua và cay nhiều thì tính tình càng dữ, phải không nhỉ?

Hết tiết mục càn quét mảnh vườn tội nghiệp, đến tiết mục ngáp ngắn ngáp dài với nhau.

Ở quê chỉ được cái không khí trong lành thoáng mát, ngoài ra chả có gì để chơi, đúng là chán chết được, mình buộc phải nhắc lại điều này. Em Uyên cũng chẳng khác gì mình, đi ra đi vô than thở.

– Chị nói rồi mà, ở đây chán lắm!! – Chị Diễm thấy tội nghiệp, cười nói.

– Em tưởng còn có sông suối để tắm, mò cua bắt ốc chứ! – Em Uyên rêи ɾỉ.

– Tính đầu độc tụi trai quê ở đây hả? – Mình trề môi.

Gì chứ em Uyên mà tắm sông, chắc bọn trai làng ở đây kéo ra ngất xỉu hàng loạt hết quá. Sεメy kinh khủng thế, đố thằng nào chịu nổi một nốt nhạc. Chai lì như mình còn bị ngất ngư mấy phen, nói gì bọn nó.

– Đầu độc gì? Mặc đồ tắm chứ bộ ở truồng hay sao mà đầu độc? – Ẻm trừng mắt.

– Hên xui! – Không lẽ mình nói ẻm mặc đồ còn bốc hơn cả mấy nhỏ khác lột trần chứ.

– Sông ở đây thì có, nhưng mà không tắm được đâu, nguy hiểm lắm!! – Chị Diễm lắc đầu.

– Biết bơi mà sợ gì! – Em Uyên nghe vậy hăng hái hẳn lên.

– Có mình Uyên biết bơi chắc, ở đây ai chả biết bơi, vẫn chết như thường đó thôi! Đúng không chị?

– Ừm… chết nhiều lắm rồi!!! Thôi, lấy võng ra sân giăng nằm cho mát đi! – Chị đề nghị.

Nhà chị chỉ có hai cái võng, chả biết chia thế nào, cuối cùng mình nằm với chị, em Uyên nằm một mình, sung sướиɠ vô bờ. ????

Mình nằm đưa võng toòng teng, chị thì ngồi. Tay mình hơi quàng qua vai ôm chị nhưng không dám ôm chặt lắm, sợ người khác thấy thì chết. Chị hơi ngại với em Uyên, cứ đẩy nhẹ tay mình ra.

– Nhìn người ta hạnh phúc, sao mình tủi thân quá!!! – Em Uyên nằm võng đong đưa, chép miệng than thở.

– Chịu anh Tùng đi, thạc sỹ đẹp trai giàu có, bạn bè toàn tay to mặt lớn! – Mình cười ha ha.

– Có khùng mới quen thằng mặt dày trơ trẽn như nó! – Ẻm bĩu môi.

– T này, cứ chọc quê ta hoài vậy! Mà lâu rồi không thấy ổng ghé mình hén… hi hi!! – Chị đánh mình, nhưng miệng cũng không nhịn được cười khúc khích.

– Bữa bị Uyên chơi cho mấy vố nặng quá mà, dám ghé nữa mới lạ! Em nghĩ ít nhất cũng phải một tháng nữa nó mới dám mò lại. – Mình ra vẻ suy tư.

– Nó mà ghé nữa thì hai người tự lo đi nhen!! Uyên không tiếp giùm nữa đâu.

– Ờ, rảnh đâu tiếp nữa. Cho nó ngồi đồng một mình luôn! – Ai chứ thằng inox này mình chẳng việc gì phải giữ thể diện cho nó.

– Vậy tội nghiệp dì lắm, dì phải tiếp đó!! – Chị Diễm không chịu được, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

– Ha ha… quý tử con của bạn mẹ mà, mẹ phải chịu thôi!!

Bọn mình cười bò lăn bò càng, không thể nhịn nổi. Phải nói khi buồn chán, Tùng inox đúng là đề tài luôn mang lại sự vui vẻ tươi mới, có thể bàn luận cả ngày không biết chán. Chẳng biết bị bọn mình mang ra làm trò thế này, nó có hắt xì cả ngày không nhỉ?? Nghĩ cũng tội.

– Chán quá!! Không có gì chơi thật hả? – Cười đã, em Uyên lại nhăn nhó hỏi.

– Thôi, hay là Uyên lấy xe về nhà trước đi, tối T với chị Diễm lên sau. Ở đây chán chết đó! – Mình nhướng nhướng mày.

– T đừng chọc bé Uyên nữa, hay mình chơi đánh bài đi hén? – Chị Diễm quăng bom vô mặt mình.

– Bài hả? Được đó, chơi ăn tiền hay sao? – Em Uyên ngồi bật dậy mừng rỡ.

– Ax… thôi không chơi, chán lắm!!! – Mình xua tay lia lịa, sợ lắm rồi.

– Sao vậy T? Chơi vui mà!! – Chị ngơ ngác.

– Hồi trước muốn hôn chị mới ráng thôi, giờ tha hồ hôn, ngu gì chơi nữa! – Mình cười dê.

– Ghét!!! Ra hồi trước dụ chị! – Chị nhéo mình một cái đau điếng.

– Vậy không chơi ăn hôn nữa, chơi cái khác đi! – Em Uyên đề nghị.

– Chơi ăn gì? Biết luật chưa mà sung quá vậy? – Mình xoa cằm.

– Luật sao?

Chị Diễm thay mình giải thích luật chơi đánh bài ghi điểm cho em Uyên hiểu. Nói sơ một lần ẻm đã rõ hết, trí tuệ cũng không kém.

– Mấy lần trước T toàn bị chị quẹt lọ hả? – Ẻm nhìn mình cười thích thú, ánh mắt đầy sự gian xảo.

– Ừ hi hi… chắc tại vậy nên T sợ rồi! – Chị nheo mắt nhìn mình.

– Xí, mắc gì sợ? Mua bài đi, lần này ai thua sẽ bị quẹt lọ, không thèm hôn nữa, cho chị nếm mùi. – Mình bực bội.

– Không cần mua, bộ bài hồi trước chị còn cất trong nhà nè, vô trỏng chơi đi!

Rồi xong, nói ra mới biết mình đã bị dụ vào tròng. Thôi lỡ rồi, hi vọng em Uyên là tay mơ, không như chị để mình có thế bắt nạt được.

Bàn tới bàn lui, cuối cùng luật được thay đổi cho hợp với cuộc chơi đã tăng thêm một người. Tới nhất 3 điểm, nhì 2 điểm, chót không được điểm nào. Đánh đến 41 là thắng, người chót sẽ bị người tới nhất và nhì quẹt lọ. Nhất được quẹt 31 nhát, nhì quẹt 10 nhát, vậy cũng đủ banh cái mặt rồi. T_T

Nhưng mình không đồng ý, tự hiểu rõ được trình độ gà mờ của bản thân, thế nên mình đòi mỗi ván đều phải quẹt lọ ngay, không để đến kết thúc 41 điểm mới tính. Có như vậy may ra mình còn quẹt được chị và em Uyên vài cái gỡ gạc tí danh tự. Chứ chơi kiểu kia, rủi mình chót thì chả làm gì được ai, chỉ có nước ngồi đưa cái mặt ra cho họ tô vẽ, nhục chết mất.

Ý kiến của mình đương nhiên không được chị và em Uyên đồng tình, hai đánh một không chột cũng què, cuối cùng dưới sự phản đối quyết liệt của hai người, mình đành đau khổ xuôi theo. Giờ chỉ cầu mong hôm nay được thần bài nhập, tiêu diệt hai con mồi này, nhai luôn xương mới phát tiết được mối hận trong lòng.

Vừa đánh được vài ván, mình đã nhận ra bản thân phạm phải sai lầm chết người. Hix… em Uyên già như trái cà, tới nhất liên tục dù bài ẻm chả có gì gọi là mạnh, chị Diễm tới nhì, mình tới chót cả 3 ván, đến nản. Chẳng rõ hai cô này đánh khôn quá, hay tại mình gà, hôm nào cho bọn Hải khìn kiểm tra hộ mới được.

Kết quả tất nhiên là quá dễ để dự đoán. Mình thua sặc máu, em Uyên và chị người nhất người nhì. Cả hai thi nhau quẹt lọ củ hành mình, nhục chưa từng thấy. Hận nhất là cứ quẹt một phát, hai cô nàng lại ôm nhau cười hí hí đầy sung sướиɠ. Mình ngồi lì mặt ra, bặm môi không nói gì, trong lòng chửi em Uyên te tua, chị Diễm thì mình không thèm chấp rồi. :gach:

– Đi đâu vậy? Ăn đã chạy hả, chơi tiếp đi! – Thấy hai người hí hửng đứng lên, mình gom bài kêu lại.

– Quẹt vậy chưa đủ phê hả? – Em Uyên cười gập cả bụng.

– Chưa. Chơi một lần nữa đi, nãy ăn hên thôi! – Mình trợn mắt, tay chia bài luôn, phòng ngừa họ đổi ý không cho cơ hội phục hận.

– Ok, thích thì chiều! – Em Uyên xăng xái ngồi xuống.

– Lần này nữa thôi nha, chị còn nấu cơm đó!! – Chị Diễm cố nín cười, cũng ngồi xuống bốc bài.

// Trễ quá không thể hoàn thành kịp, chap này khá dài. Mai sẽ up tiếp theo, giờ mình phải ngủ còn dậy sớm đi học nữa. Mọi người thông cảm :((